Câu 2: "Nguy cơ ghê gớm đó đang đè nặng lên chúng ta như thanh gươm Đa-mô-clét, về lý thuyết có thể tiêu diệt tất cả các hành tinh đang xoay quanh mặt trời, cộng thêm bốn hành tinh nữa, vàphá hủy thế thăng bằng của hệ mặt trời" Biện pháp tu từ: So sánh
Biết rõ mỗi người trên thế gian này chỉ là một hạt bụt, sẽ có một ngày không biết trôi về đâu. Phật Đà A Nan tuy hóa thân thành cây cầu đá, chịu năm trăm gió thốc, năm trăm nắng đổ, nhưng lại không biết liệu người thiếu nữ kia có chịu được năm tháng luân hồi?
Và cũng không lạ khi Chúa dạy người ta học với Ngài vì Ngài hiền lành. Người Do Thái nghe Chúa nói lúc bấy giờ đang phải thụ giáo những điều khó khăn với các thày dạy đạo, đang khổ sở vì ách nặng của Lề Luật. Cũng như chúng ta hôm nay đang phải lao đao vất vả vì cuộc sống. Thì Chúa thổi một làn không khí mới cho họ.
Từ sau hôm đó, tôi thay đổi cách chọn chồng. Tôi sẽ chọn người đàn ông có cách đối nhân xử thế tốt lên đầu tiên, còn tiền và đẹp trai ở vị trí sau. Có thể nghèo chứ không thể coi vợ như người giúp việc thế được! Tôi sợ nếu lấy người đàn ông đẹp, họ
Nỗ lực thực hiện bình đẳng giới Chia sẻ tại buổi giao lưu trực tuyến với chủ đề "Nâng cao vai trò, vị thế của trẻ em gái góp phần giảm thiểu tình trạng mất cân bằng giới tính khi sinh" do Báo Sức khỏe và Đời sống tổ chức, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Dân số - Kế hoạch hóa gia đinh (Bộ Y tế
Thực ra tôi chẳng quan tâm đến việc rốt cục 7 độ có phải là Thiên Nhai hay không, cái tôi chịu không nổi là cái thái độ mạo phạm kia của Thiên Nhai. Tôi rất hoài nghi tên kia nếu không phải ôm ba thể loại ngôn tình thấp kém mà lớn lên thì cũng là đồ tâm thần phân liệt.
Fd6N7y. Giới thiệu Thể loại Hiện đại, chủng điền, cường cường. Nhân vật Kiều Dương x Lăng Tiêu. Đồng bọn Từ Tiếu Thiên, Kiều Đóa Đóa. Kiều Dương là nhân vật chính trong câu chuyện này , tác giả cho hắn ở ngôi thứ nhất tự xưng tôi. Kiệu Dương luôn cho là mình là một người đàn ông bình thường sẽ thích và lấy phụ nữ làm vợ nhưng đến khi gặp được người đàn ông của cuộc đời mình mới biết được. Hắn là đại biểu cho thể hệ sinh viên hiện đại cực kỳ lười, nhây, chuyên cúp tiết, ăn dầm nằm dề ở tiệm net là chính. Gia đình Kiều Dương rất hạnh phúc, bố mẹ lãng mạn đến mức thiếu điều muốn đá con cái đi để hai người cùng bên nhau tình nồng ý mật, Kiều Dương có một cô em gái xinh đẹp, lém lỉnh, cực kỳ thương anh trai, cô bé là một hủ nữ chính hiệu tích trữ gần 200 GB GV trong máy vi tính cá nhân. Kết lại, cuộc đời Kiều Dương bình thường giản dị như bao tên sinh viên khác tuổi đôi mươi. Có gia đình hạnh phúc, có lũ bạn bè mất nết nhưng tốt bụng. Đời bạn ấy cứ thế trôi qua. Cho đến một ngày định mệnh, Kiều Dương đụng độ Lăng Tiêu-một tên siêu đẹp trai, con nhà giàu, ngon lành về mọi mặt, và dĩ nhiên ông trời tàn ác không cho phụ nữ được hưởng một chàng trai tuyệt vời như vậy, Lăng Tiêu là gay chính hiệu. Vì vài nguyên do vô tình lẫn hữu ý, Lăng Tiêu theo đuổi Kiều Dương. Dù bản thân mê trai ngay từ những lần đầu gặp gỡ, nhưng Kiều Dương-nhân vật chính của chúng ta lại có bệnh ảo tưởng sức mạnh, không hiểu rõ về bản thân, mang nhiều sự cù nhây, thêm cả ghen hờn hấm hứ, phải rất vất vả Lăng Tiêu mới hốt được Kiều Dương về tay. Đến đây các bạn nghĩ là mỹ mãn rồi sao? Không, đâu dễ vậy, kể từ giây phút đó, Kiều Dương mới hiểu được cuộc sống có nhiều nỗi tréo ngoe đến thế nào. Vâng, đây là một chuyện tình ngốc xít chính hiệu, nhưng vẫn có những phút giây trầm lắng dịu dàng. Thật ra đáng lẽ nó là một câu chuyện vô cùng lãng mạn, nếu không phải Kiều Dương tính cách quá mất nết, lại tưng tửng hay suy diễn + chém gió+ chuyên gia phá hỏng không khí, đáng lẽ nó cũng rất deep với tài nhập vai của Lăng đại thiếu gia, nhưng hai vị căn bản sống vẫn dựa vào hiện thực tàn khốc dở chứng v , nên thành ra truyện cũng tưng tửng, muốn cẩu huyết cũng không cẩu huyết được tròn. Thật đáng thương…
Tên gốc 荷尔蒙式爱情 Tạm dịch Vì đâu lại nặng tình như thế. Xuyên tạc Cớ gì mi dại trai đến vậy v Tác giả Vu Triết. Thể loại Hiện đại, chủng điền, cường cường. Tình trạng bản gốc Hoàn 71 chương + 4 PN. Nhân vật Kiều Dương x Lăng Tiêu. Đồng bọn Từ Tiếu Thiên, Kiều Đóa Đóa 😉 Nói trước Người edit quả thật là còn rất gà mờ, cũng không có kinh nghiệm về game nên nhiều cái nhắm mắt đưa chân luôn. Bản edit phi thương mại, chưa xin phép tác giả, văn phong thì…hên xui. Ai đọc trúng thì có gì tự chịu trách nhiệm. Đương sự không gánh cho đâu= Tóm lược Nhân vật chính của chúng ta, Kiều Dương xưng “tôi” chính là một minh chứng cho một người đàn ông “vẫn tưởng mình thích phụ nữ cho đến khi tìm được người đàn ông của đời mình”. Một sinh viên điển hình của thời đại cực kỳ lười, nhây, chuyên cúp tiết, ăn dầm nằm dề ở tiệm net là chính. Gia đình Kiều Dương rất hạnh phúc, bố mẹ lãng mạn đến mức thiếu điều muốn đá con cái đi để hai người cùng bên nhau tình nồng ý mật, Kiều Dương có một cô em gái xinh đẹp, lém lỉnh, cực kỳ thương anh trai, cô bé là một hủ nữ chính hiệu tích trữ gần 200 GB GV trong máy vi tính cá nhân. Kết lại, cuộc đời Kiều Dương bình thường giản dị như bao tên sinh viên khác tuổi đôi mươi. Có gia đình hạnh phúc, có lũ bạn bè mất nết nhưng tốt bụng. Đời bạn ấy cứ thế trôi qua. Cho đến một ngày định mệnh, Kiều Dương đụng độ Lăng Tiêu-một tên siêu đẹp trai, con nhà giàu, ngon lành về mọi mặt, và dĩ nhiên ông trời tàn ác không cho phụ nữ được hưởng một chàng trai tuyệt vời như vậy, Lăng Tiêu là gay chính hiệu. Vì vài nguyên do vô tình lẫn hữu ý, Lăng Tiêu theo đuổi Kiều Dương. Dù bản thân mê trai ngay từ những lần đầu gặp gỡ, nhưng Kiều Dương-nhân vật chính của chúng ta lại có bệnh ảo tưởng sức mạnh, không hiểu rõ về bản thân, mang nhiều sự cù nhây, thêm cả ghen hờn hấm hứ, phải rất vất vả Lăng Tiêu mới hốt được Kiều Dương về tay. Đến đây các bạn nghĩ là mỹ mãn rồi sao? Không, đâu dễ vậy, kể từ giây phút đó, Kiều Dương mới hiểu được cuộc sống có nhiều nỗi tréo ngoe đến thế nào. Vâng, đây là một chuyện tình ngốc xít chính hiệu, nhưng vẫn có những phút giây trầm lắng dịu dàng. Thật ra đáng lẽ nó là một câu chuyện vô cùng lãng mạn, nếu không phải Kiều Dương tính cách quá mất nết, lại tưng tửng hay suy diễn + chém gió+ chuyên gia phá hỏng không khí, đáng lẽ nó cũng rất deep với tài nhập vai của Lăng đại thiếu gia, nhưng hai vị căn bản sống vẫn dựa vào hiện thực tàn khốc dở chứng v , nên thành ra truyện cũng tưng tửng, muốn cẩu huyết cũng không cẩu huyết được tròn. Thật đáng thương… Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 – Chương 5 Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 – Chương 9 Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 Chương 13 – Chương 14 Chương 15 ~ Chương 16 Chương 17 – Chương 18 Chương 19 – Chương 20 – Chương 21 Chương 22 – Phiên ngoại 1 – Phiên ngoại 2–Chương 23 Chương 24 – Chương 25 – Chương 26 – Chương 27 – Chương 28 ~ Chương 29 – Chương 30 – Chương 31 – Chương 32 – Chương 33 Chương 34 – Chương 35 – Chương 36 – Chương 37 Chương 38 – Chương 39 – Chương 40 Chương 41 – Chương 42 Chương 43 ~ Chương 44 Chương 45 – Chương 46 Chương 47 – Chương 48 – Chương 49 Chương 50 – Chương 51 – Chương 52 – Chương 53 Chương 54 – Chương 55 – Chương 56 –Chương 57 – Chương 58 ~ Chương 59 – Chương 60 – Chương 61 –Chương 62 – Chương 63 Chương 64 – Chương 65 – Chương 66 – Chương 67 Chương 68 – chương 69 – Chương 70 Chương 71 – Phụ bản 1 Phụ bản 2 ~Xong~
Tên gốc 荷尔蒙式爱情 Tạm dịch Vì đâu lại nặng tình như thế. Xuyên tạc Cớ gì mi dại trai đến vậy v Tác giả Vu Triết. Thể loại Hiện đại, chủng điền, cường cường. Nhân vật Kiều Dương x Lăng Tiêu. Đồng bọn Từ Tiếu Thiên, Kiều Đóa Đóa Edit Tình trang Hoàn 71c 27/09/2016 ————— Tóm lược Nhân vật chính của chúng ta, Kiều Dương xưng “tôi” chính là một minh chứng cho một người đàn ông “vẫn tưởng mình thích phụ nữ cho đến khi tìm được người đàn ông của đời mình”. Một sinh viên điển hình của thời đại cực kỳ lười, nhây, chuyên cúp tiết, ăn dầm nằm dề ở tiệm net là chính. Gia đình Kiều Dương rất hạnh phúc, bố mẹ lãng mạn đến mức thiếu điều muốn đá con cái đi để hai người cùng bên nhau tình nồng ý mật, Kiều Dương có một cô em gái xinh đẹp, lém lỉnh, cực kỳ thương anh trai, cô bé là một hủ nữ chính hiệu tích trữ gần 200 GB GV trong máy vi tính cá nhân. Kết lại, cuộc đời Kiều Dương bình thường giản dị như bao tên sinh viên khác tuổi đôi mươi. Có gia đình hạnh phúc, có lũ bạn bè mất nết nhưng tốt bụng. Đời bạn ấy cứ thế trôi qua. Cho đến một ngày định mệnh, Kiều Dương đụng độ Lăng Tiêu-một tên siêu đẹp trai, con nhà giàu, ngon lành về mọi mặt, và dĩ nhiên ông trời tàn ác không cho phụ nữ được hưởng một chàng trai tuyệt vời như vậy, Lăng Tiêu là gay chính hiệu. Vì vài nguyên do vô tình lẫn hữu ý, Lăng Tiêu theo đuổi Kiều Dương. Dù bản thân mê trai ngay từ những lần đầu gặp gỡ, nhưng Kiều Dương-nhân vật chính của chúng ta lại có bệnh ảo tưởng sức mạnh, không hiểu rõ về bản thân, mang nhiều sự cù nhây, thêm cả ghen hờn hấm hứ, phải rất vất vả Lăng Tiêu mới hốt được Kiều Dương về tay. Đến đây các bạn nghĩ là mỹ mãn rồi sao? Không, đâu dễ vậy, kể từ giây phút đó, Kiều Dương mới hiểu được cuộc sống có nhiều nỗi tréo ngoe đến thế nào. Vâng, đây là một chuyện tình ngốc xít chính hiệu, nhưng vẫn có những phút giây trầm lắng dịu dàng. Thật ra đáng lẽ nó là một câu chuyện vô cùng lãng mạn, nếu không phải Kiều Dương tính cách quá mất nết, lại tưng tửng hay suy diễn + chém gió+ chuyên gia phá hỏng không khí, đáng lẽ nó cũng rất deep với tài nhập vai của Lăng đại thiếu gia, nhưng hai vị căn bản sống vẫn dựa vào hiện thực tàn khốc dở chứng v , nên thành ra truyện cũng tưng tửng, muốn cẩu huyết cũng không cẩu huyết được tròn. Thật đáng thương… Nói trước Người edit quả thật là còn rất gà mờ, cũng không có kinh nghiệm về game nên nhiều cái nhắm mắt đưa chân luôn. Bản edit phi thương mại, chưa xin phép tác giả, văn phong thì…hên xui. Ai đọc trúng thì có gì tự chịu trách nhiệm. Đương sự không gánh cho đâu= ——— Spoil by Nguyễn Nhi Thụ là thẳng nam có bạn cùng phòng là gay sau đó bị cưỡng hôn nhưng ko có gì, thụ coi tên đó như tri kỷ thui sau này ảnh cũng giúp công vs thụ nữa. Kế tiếp là gặp công , anh công thích thụ ban đầu vì thụ giống bạn trai cũ sau đó iu lun, đa số là quá trình theo đuổi thụ của công cảnh báo ban đầu là thụ thượng công sau đó mới lật ngược lại ><” .Tiếp theo đó là quá trình chối đối gia đình của đôi trẻ thụ có 1 em gái là hủ nữ nên em ấy ủng hộ zô cùng . Sau đó ah hết rồi. Haizz không biết như thế nào chứ ta thấy nó nhạt nhạt sau ấy hay do giọng văn nhỉ với lại ta liếc liếc hơi bị nhìu… Nói sao ta có võng du có thế thân có hủ nữ có ngôn tình bạn gay của thụ cố quen 1 hoa khôi do bị bám kinh nhưng cũng chia tay, có gia đình ngăn cấm…mỗi cái 1 ít viêt chưa tới nên đọc cũng ba chấm lắm. Ý kiến cá nhân mong đừng ném đá ————– Link
“Mày không ngủ được à”. Từ Tiếu Thiên ở giường trên lăn qua lộn lại như bánh bị nướng, hơn nữa cứ kẽo cà kẽo kẹt rất có tiếu tấu, làm tôi trong nháy mắt nghĩ ở trên giường mình là hai canh giờ qua tôi mở trân mắt ở giường ký túc xá, vốn kế hoạch hôm nay là đi suốt đêm, nhưng tôi bị câu nói lúc chiến đấu kia của 7 độ làm toàn bộ tâm tình tiêu tan, không thể nào thực hiện sự nghiệp thâu đêm vĩ đại của mình nữa, quyết định trở về ký túc xá làm bé ngoan. Còn Từ Tiếu Thiên thì đưa Đào mỹ nhân trở về ký túc xá, bị câu đi suốt đêm sẽ làm thân thể không tốt của Đào Nhiên làm cảm động nên cũng một đường chạy như bay về ký túc đưa chân đạp giường trên một phát, tiếng kẽo kẹt lập tức dừng lát sau Từ Tiếu Thiên thò đầu xuống, nương theo ánh trăng nhìn gương mặt tôi, bắt đầu nghiên cứu, tôi thực sự khó chịu nhưng giữ bình tĩnh nhìn thẳng nó, qua mấy phút, đoán chừng do bị xung huyết não, nó mới chịu rụt đầu về.“Mày nói xem 7 độ có phải là Thiên Nhai không?”. Trong bóng đêm, Từ Tiếu Thiên thốt lên một câu.“Không biết, mày với 7 độ liếc mắt đưa tình cũng hơn nửa năm rồi, hắn có phải Thiên Nhai hay không mày cũng chả biết sao?”“Đệt”. Từ Tiếu Thiên lại đưa đầu xuống dưới dò xét. “Ông đây quan tâm mày thôi”“Quan tâm cái khỉ mốc”“Chính là quan tâm cái khỉ mốc đó”Má, tôi xoay người về phía tường, Từ Tiếu Thiên vẫn giữ nguyên tư thế treo chuông nhìn ra tôi chẳng quan tâm đến việc rốt cục 7 độ có phải là Thiên Nhai hay không, cái tôi chịu không nổi là cái thái độ mạo phạm kia của Thiên Nhai. Tôi rất hoài nghi tên kia nếu không phải ôm ba thể loại ngôn tình thấp kém mà lớn lên thì cũng là đồ tâm thần phân liệt. Dù không nhắc đến việc hắn ta ôm con trai mà lại thần trí mờ mịt lảm nhảm mỹ nhân này nọ, riêng biểu hiện của hắn trước khi nhìn thấy chân tướng thật của tôi cũng đã khiến người ta nuốt cơm không trôi rồi. Mỗi ngày đăng nhập đều bị bám theo như cái bóng, sáng trưa chiều tối gặp đều hỏi đã ăn cơm chưa, nếu như trả lời không ăn, lại bảo sao lại không ăn, hắn ta như cuộn câu hỏi dài miên man vô tận, mặc kệ mình trả lời ra sao hắn cũng luôn có vấn đề tiếp theo để tra mà nhiều cô nàng lại xem thể loại tra hỏi bức ép này là quan tâm chăm sóc, đi theo tôi lảm nhảm Kiều tỷ tỷ, sao mà chị hạnh phúc thế, mẹ nó, tôi thật tình chúc phúc các cô đi khắp nơi đều tìm được những tên như Thiên Nhai này, sau đó cứ bơi lội trong quyển sổ tra hỏi của hắn cả đời đi.“7 độ nhất định không phải là Thiên Nhai”. Sau lần xung huyết não lần thứ hai, Từ Tiếu Thiên đưa ra kết luận.“Tổng kết lảm nhảm này hay thật”. Tôi đáp. Quả thật 7 độ không thể nào là Thiên Nhai, ngày đó tôi khi đứng ở cửa nhìn Thiên Nhai “bị ăn đá và ăn đạp”, bí đỏ mới vừa PK cùng 7 độ Tiếu Thiên không nói nữa, cũng không còn âm thanh kẽo kẹt, thế là tôi tiếp tục nằm ngay đơ. Chuyện đi ngủ trước 1 giờ đêm đối với tôi là nhiệm vụ bất khả thi, tôi chỉ có thể ngẩn người trừng mắt nhìn trần giường. Trong đầu lan man chuyện đông chuyện tây dẫn đến lạc đề, ví dụ như Kiều Đóa Đóa bắt đầu xem GV từ lúc nào, ba cái GV này chắc là hủ nữ hạng nặng mới nuốt nổi, bình thường chắc chỉ xem mấy truyện tranh, tiểu thuyết BL linh tinh sao, Kiều Đóa Đóa xem GV vì cái gì, chẳng lẽ nhỏ là hủ nữ lâu năm sao, trời ạ, bây giờ nhỏ chỉ mới lớp 11 chứ vách ký túc xá vang đến một tiếng thét thảm thiết làm người ta mất hồn, âm thanh như phá vỡ cả một hành lang lầu hai, theo phản xạ có điều kiện tôi sờ điện thoại di động để trên bàn, chuẩn bị gọi 110 báo cảnh sát trong ký túc xá nam có xảy ra án hành lang vang những tiếng cửa mở, mấy hộp cơm bay ra, đáp xuống sàn hành lang, “tiên sư, mày điên à”Tôi xoay người ngồi dậy, chuyện của Kiều Đóa Đóa lại làm tôi mất bình tĩnh thêm.“Họ Từ kia”. Tôi gõ gõ giường trên, Từ Tiếu Thiên không động đậy. “Móa, mày đừng có giả ngủ với ông”“Người đẹp không thể an giấc trong đêm dài sao?”. Từ Tiếu Thiên nằm ở trên bật cười.“Từ đại gia à, Kiều Đóa Đóa xem GV đó”“Hả?”. Từ Tiếu Thiên ngồi dậy, sau đó quen chân nhảy từ giường trên xuống giường tôi. “Thật hay giả vậy?”“Nó tàng trữ 200 GB luôn đó! Chết tiệt!”. Tôi lấy một điếu thuốc từ dưới gối ra, suốt một hồi mò tìm bật lửa không thấy, tôi mới nhìn Từ Tiếu Thiên một cái, đang định hỏi nó muốn không, tự nhiên nó lại đưa tay ra, cầm cái bật lửa đập vào mặt tôi một nhìn nó, mặc áo thun, quần lót boxer, ông nội nó ơi, thánh thần ơi, tôi bảo mày sáng tạo quá ha, để bật lửa trong quần lót.“Khô ráo lắm, tao cầm từ trên đem xuống mà”. Từ Tiếu Thiên lại đưa tay về phía tôi, trong tay có cả bao cười cười, sau đó lại trở về tâm trạng buồn bực. Về chuyện liên quan đến vụ Kiều Đóa Đóa xem GV, tôi chẳng biết nên thảo luận với Từ Tiếu Thiên như thế nào.“Kiều Dương, tao phát hiện là mày siết cô em gái quá”. Từ Tiếu Thiên cầm điếu thuốc tựa vào tường, mặt mày dương dương tự đắc như thể vừa tìm ra bí mật động trời nào đó của tôi. “Không phải chỉ xem một chút GV thôi sao, mày để tâm vậy à, mày xem AV chắc cũng được 200 GB còn gì”.Tôi không lên tiếng.“Tao nói này, có phải mày rất ghét GAY không?”. Từ Tiếu Thiên đột nhiên đổi đề tài, hơn nữa giọng nói trở nên rất nghiêm không thể nghiêm túc ngẩng đầu nhìn nó một cái để xác định có phải nó muốn lôi chuyện Thiên Nhai ra kiếm vui hay không. Mặt Từ Tiếu Thiên ẩn trong bóng tối, không thấy rõ, chỉ có trong ánh mắt một tia sáng dữ dội.“Tao không biết”. Tôi thành thật trả lời. Mặc dù tôi luôn cho rằng mình không có thành kiến, nhưng khi tiểu Từ hỏi chính thức như thế, trí óc tôi không thể phán đoán ra là rốt cục mình có như vậy hay bóng tối một tiếng thở thoát ra từ miệng Từ Tiếu Thiên, không biết là đang cười hay đang thở dài.“Có phải nói đến chuyện này mày lại nhớ ngay đến Thiên Nhai”“Cút!”. Tôi đá nó một phát. “Đồ phá hoại không khí”Từ Tiếu Thiên từ trên giường phóng xuống đất, vừa tìm giày vừa nói. “Mày đừng có suy nghĩ chuyện của tên Thiên Nhai kia nữa, riết rồi sẽ như cô quỷ nhỏ kia đó”“Mày chết đi”. Tôi Tiếu Thiên vừa mang giày vừa mò đến cửa, bảo, mày chưa từng nghiêm túc thích ai mà. Mẹ nó, thật thâm sâu, tôi cảm thấy nó có khuynh hướng biến thành triết gia, từ người anh em vĩ đại lại đến sứ giả cảm nhận tâm tình, tôi hỏi nó“Mày đi rút tiền à?”“Tao nói với mày, Kiều công tử, cho đến khi mày thật sự thích ai đó, có khả năng mày sẽ phát hiện thích chính là thích, chuyện giới tính chỉ là mây gió thoáng qua”Tôi ngây ngẩn cả người ra, có ý gì. Từ Tiếu Thiên nói xong câu này là mở cửa ra ngoài ngay. Tôi ngồi trên giường hồi lâu, đến khi sực tỉnh, điếu thuốc cháy đến tay tôi mới phun được ba chữ, ông nội tựa như bị bỏ thuốc, đột nhiên cơn buồn ngủ ập tới, ngủ một hơi không tỉnh nổi, cho đến ngày hôm sau, hai tên Trần Chí Xa và Uy Ca không mang chìa khóa gõ cửa không thấy tiếng đáp lại, định xé cửa ký túc xá bước vào, tôi mới xem như chịu thức cửa ra tôi mới phát hiện là một đêm không thấy, hai người này khá tiều tụy, râu ria trên mép Uy ca dài ra, lúng phúng, nhìn rất có khí chất nghệ thuật gia, Trần Chí Xa không khá hơn, mặt mày vốn không khí sắc giờ nhìn càng thấy đúng thiếu máu, làm như vừa diễn xong vai cương thi, chưa kịp bỏ trang phục diễn viên quần chúng ra.“Bị đánh đập hả?”. Tôi nhịn không được phải bịt mũi, một mùi rượu cồn thâu đêm đập vào ca phất tay, đừng nói nữa, tao ngủ một đêm ở ngoài cửa sổ WC lầu túc xá nam trường tôi sau 1130 đóng cửa, mà những người bảo vệ một khi đóng hết cửa nẻo 25 khu nhà sẽ đồng loạt trở thành người điếc, đảm bảo bên ngoài có người treo ngược tự thiêu cũng vững như thái sơn, cho nên sau 1130 mà muốn xâm nhập thì phải từ cửa sổ của WC hai lầu bò vào, Uy ca với Trần Chí Xa hôm qua chơi suốt đêm thì đói bụng, lúc đi ăn khuya thì có uống chút rượu, quyết định leo cửa sổ bò vào đi ngủ. Theo Uy Ca nói thì không biết ông bảo vệ nào chơi ác, lại khóa cửa WC lầu hai.“Mẹ nó, bọn tao đuối quá rồi, đành ngủ ngay tại đó luôn”Diễn viên quần chúng cương thi lại không nói gì cả, trực tiếp phóng đến giường dưới đối diện tôi, tôi hơi cảnh giác đứng dậy, giường dưới kia là của Uy ca, trước đây Uy ca nói muốn nằm giường dưới là vì gã sợ độ cao, cho nên gã sẽ không đến giường trên ngủ, nếu muốn ngủ sẽ xông đến giường tôi, tức khắc tôi nhiệt huyết sôi trào, hạ quyết tâm sống chết cố thủ nơi ca phần uống nước, phần lại lảm nhảm, phải tìm bạn gái thôi, cuộc đời trống rỗng này nhàm chán quá, mày cứ xem tên họ Từ kìa…nó đi thẳng đến ký túc xá nữ mà ngủ theo bản năng nhìn lên giường trên, trống nghĩ từ tối hôm qua, tiểu Từ nói cái gì là mây bay gió thoảng, nói xong nó đi ra ngoài, nói cách khác là không về. Tôi cảm thấy có cái gì đó sai sai, kể từ khi lên năm nhất đại học, những đêm không về ký túc xá của chúng tôi đều y xì nhau, căn bản là ở tiệm net chơi game, tiểu Từ cũng không mắc gì đi ra tiệm net một mình vì ký túc xá có máy vi tính.“Này ca, hôm qua tên tiểu Từ có nói, giới tính cũng chỉ là mây gió thoáng qua, mày nghĩ lời này có huyền cơ gì không”Bây giờ tôi không nghĩ ra có cái gì khiến cho Từ Tiếu Thiên cả đêm một đi không trở lại, không còn cách nào khác phải quay sang xin Uy ca ý kiến, trước giờ suy nghĩ của Uy ca vốn không giống người bình thường, biết đâu gã nghĩ ra được gì ca sửng sốt một hồi, cúi đầu trầm tư, suy nghĩ thật lâu, tôi còn nghĩ chắc gã đứng đó ngủ gục luôn rồi, ngay lúc đó gã ngẩng đầu lên, chỉ vào tôi quát lớn, “đào đâu ra!”Tôi bị tiếng rống giận bất thình lình của Uy ca làm toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa có thể quỳ gối dập đầu xuống trước mặt Uy ca, em có tội, dạ tội em đáng chết!Tôi phải nói cái gì đây, biết nói sao mà“Đào Nhiên có phải con trai đâu!”. Giọng của gã thật sự rất dữ dằn. Trần Chí Xa đang ngủ như chết cũng ngẩng đầu dậy ngơ ngác, hả?Tiên sư nhà mày, tôi mắng một câu, chán nản ngã xuống giường, Uy ca, suy nghĩ của mày quả là không thuộc chiều không gian 3D tựa vào giường, buổi sáng có tiết nguyên lý cơ giới, nghĩ đến giọng giảng bài như tụng kinh có thể đưa toàn bộ người trong phòng học vào mộng đẹp của ông thầy, tôi liền mất hết hứng thú, huống chi bây giờ Từ Tiếu Thiên tung tích không rõ, nếu như bình thường, tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng hôm qua có quá nhiều chuyện xảy ra, Kiều Đóa Đóa xem GV, Đào Nhiên nói “thích quá nha”, 7 độ phun ra câu người đẹp, mặc dù những chuyện này không có liên hệ gì đến Từ Tiếu Thiên, nhưng vẫn khiến suy nghĩ của tôi chệch khỏi quỹ đạo vốn có, đặc biệt là biểu hiện hôm qua của Từ Tiếu Thiên nữa, cái gì mây bay. Tiên sư! Vì thế tôi ra quyết định, nhất định không lên lớp hôm cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Từ Tiếu Thiên, bảo mày đang ở xó nhắn trả lời đến rất nhanh, làm tôi có chút khó chịu, trở về cũng nhanh thôi mà, mắc cái quỷ gì lại hành tung không rõ bắt người ta phải Tiếu Thiên trả lời, mày nhớ tao à?Mẹ mày!Tôi tiếp tục gửi tin hỏi, mà nó lại bắt đầu làm kiêu, không thèm đáp đột nhiên nhớ lời Uy ca, một ông bảo vệ nào đó đã khóa cửa WC lầu hai! Hôm qua lúc Từ Tiếu Thiên ra ngoài cũng đã quá 12 giờ, nếu muốn thoát 25 khu nhà, phải đi ra từ cửa sổ, Từ Tiếu Thiên có bản lĩnh hơn nữa cũng không bò qua được cửa sổ đã đứng phắt dậy, ông nội nó, mình mờ mịt quá rồi. Mang giày vào, tôi phóng ra ngoài, trong nháy mắt ra cửa tôi thấy Uy ca rất thản nhiên bước đến giường tôi nằm thẳng cẳng ở đó, chết 25 có tầng 5, trên cùng là một gác mái lớn, trong khóa học quân sự hồi năm nhất chúng tôi phải lên đây dọn dẹp, dơ kinh khủng, sau khi quần quật quét dọn xong xuôi, gom được 10 cái áo mưa nhỏ đủ cho thần tình yêu đá một phát vào cửa sắt thông ra gác mái, cảm giác mình thật là ngầu quá đi, thêm tư thế trung bình tấn hai tay chống nạnh một tiếng thở hắt ra là có thể hét, nè, chạy đi quỷ thần mẹ nó ơi, tầng năm đó, từ nơi đây nhìn xuống thấy có hơi giống tranh trừu tượng. Chân tôi thật không có tiền đồ, nó cứ mềm nhũn ra, tôi nói, thằng chó Từ Tiếu Thiên mày muốn chết à?Từ Tiếu Thiên nở nụ cười, nói, đúng vậy.
- Khi yêu, không phải ai cũng có được hạnh phúc như mình mong đợi. Có những người mãi nặng tình, lụy tình và chịu đựng nhiều đau khổ. Vậy nặng tình là gì? Dù yêu nhiều lần trong đời nhưng không phải ai cũng biết được nặng tình là gì? Nặng tình, lụy tình nhiều khi khiến con người ta mềm yếu, khó có thể quyết định mọi thứ dựa trên lý trí của bản thân. Nặng tình là gì? Nặng tình là đặt tình cảm lên trên, coi tình cảm là tất cả. Cũng có người nói rằng nặng tình là yêu một người đến không dứt ra được. Nhiều người cho rằng nặng tình là khi một người đã yêu rất mù quáng, dành tình cảm sâu đậm cho đối phương. Hơn bao giờ hết, người nặng tình thường khó mở lòng và càng khó dành tình cảm cho một ai khác ngoài người mình đang yêu. Khi quá nặng tình, người ta thường mất hết lý trí, không nghe những người khác khuyên can. Người nặng tình thường đối xử chân thành với người khác. Họ luôn sợ người ta bị thiệt thòi, đau khổ. Nhưng cuối cùng, người nặng tình lại là người chịu tổn thương. Người nặng tình chẳng giỏi nói những lời ong bướm, hoa mỹ. Họ nói ít, làm nhiều và luôn cố hết sức để làm người mình yêu được hạnh phúc. Nặng tình là đặt tình cảm lên trên, coi tình cảm là tất cả. Ảnh minh họa Người nặng tình rất khó quên được người mà họ đã từng yêu. Ngay cả khi họ đã chia tay, xa nhau một thời gian dài. Khi chuyện tình cảm của họ giữa đường đứt gánh, họ thường day dứt, đau khổ rất lâu. Người nhẹ tình thì dễ dàng quay mặt bỏ đi nhưng người nặng sẽ tình sẽ gặp nhiều đau khổ, bất hạnh trong cuộc đời. Họ mãi ôm một "chữ tình" trong thời gian dài. Người nặng tình thường dễ chần chừ, không dễ dàng, cương quyết quyết định đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Nặng tình là gì? Vì sao những người nặng tình thường chịu nhiều đau khổ? Sau chuyện tình cảm tan vỡ, người nhẹ tình thì bước đi thanh thản. Họ sớm quên đi chuyện tình cảm và tiếp tục cuộc phiêu lưu tự ái. Tuy nhiên, những người nặng tình thì lại đau khổ trong suốt thời gian dài. Họ dằn vặt bản thân rằng không biết mình đã làm điều gì sai mà người ta lại bỏ mình mà đi. Không phải cứ yêu là sẽ được hạnh phúc. Trong quá trình yêu đương hẹn hò, ai cũng mong mình sẽ được hạnh phúc và được nắm tay người kia đi hết cuộc đời. Nhưng khi tình yêu tan vỡ thì những lời thề hẹn chỉ như gió mây. Người ta đến với hạnh phúc mới. Người nặng tình ở lại thì cứ mãi chìm đắm trong những kỷ niệm, những lời hứa không bao giờ trở thành sự thật. Không phải cứ yêu là sẽ được hạnh phúc. Ảnh minh họa Người nặng tình thường rất khổ tâm. Họ nguyện ôm nỗi khổ ấy sâu tận trọng tim. Bởi họ không quên được những kỷ niệm, những phút giây hạnh phúc. Họ trân trọng những kỷ niệm, những hạnh phúc đó. Đó là thứ khiến họ thu mình lại, không cho ai chạm vào “thế giới riêng của mình”. Hơn bao giờ hết, người nặng tình thường khó mở lòng mình một lần nữa. Không phải vì họ cố chấp không mở lòng. Mà là dù có bao nhiêu người đến và đi, họ cũng không muốn một lần nữa làm tổn thương ai hoặc vì ai mà bận tâm thêm nữa. Người nặng tình thường dễ bị tổn thương. Vì vậy, họ xứng đáng được yêu thương, thấu hiểu nhiều hơn. Chân tình chính là thứ khó tìm kiếm nhất trên đời, cũng là thứ nếu chúng ta đã có, đừng bao giờ đánh mất. Khi đã biết nặng tình là gì?, bạn sẽ hiểu hơn và yêu thương những người nặng tình. Trong chuyện tình cảm, ai yêu nhiều hơn thì người ấy chịu tổn thương nhiều hơn. Vì vậy, khi gặp một người nặng tình, hãy thấu hiểu và trân trọng họ. Anh Chi Tổng hợp Nếu tim vẫn đầy thương tổn, đừng nên vội vã kiếm tìm tình yêu
Tâm tình hiện giờ của tôi rất kỳ quái, phần thì thấy tội Hứa Bội Bội, phần lại hài lòng với cách xử lý Lăng Tiêu dành cho nhỏ. Vậy nên lúc ngồi trên xe, tôi một mực im lặng không nói lời nào.“Nhỏ ấy mồm mép tép nhảy vậy thôi, em đừng suy nghĩ nhiều”. Lăng Tiêu khởi động xe đi theo nhóm người.“Nhỏ có quan hệ thế nào với anh”. Tôi không nhịn được phải hỏi, với những điều mà tôi biết rõ về Lăng Tiêu, thực sự không nghĩ ra lý do anh chịu đi chung với nhỏ.”Bộ anh…thiếu nợ gì nhỏ hả?”“Ầy, em nói cái gì đó”. Lăng Tiêu cười. “Nhỏ là con gái đối tác làm ăn của bố anh, quen biết anh từ bé rồi, trước giờ bố nhỏ tốt với anh lắm, nên anh vẫn ráng chịu đựng nhỏ”“Chà, thanh mai trúc mã….”. Tôi được mở rộng tầm mắt, trách sao Hứa Bội Bội làm càn như vậy.“Hầy”. Lăng Tiêu rất bất đắc dĩ mà thở dài thườn thượt.”Anh nên hiểu những lời này của em như thế nào đây?”“Em thấy rất bực mình nhỏ, muốn né xa thôi”. Tôi trả lời nghiêm túc.“Anh bảo Đinh Bằng quăng nhỏ xuống khỏi xe vậy”. Lăng Tiêu nghe xong giảm tốc độ xe lại, lôi điện thoại ra.“Thôi thôi thôi”. Tôi vỗ lên tay anh, có chút ngại ngùng. “Không đến nỗi, không đến nỗi, đừng làm cho mọi người không thoải mái”“Em thoải mái là được”. Lăng Tiêu có vẻ bất mãn.“Em cũng không thoải mái đâu”“Thật à?”“Đệt, anh lớn lên trong lồng kính hả”“Em lại muốn mắng anh ngốc chứ g씓Ừ, muốn vậy đó, ý kiến à?”“Không có, sao em lại thích mắng người như vậy”“Nhỏ đến lớn em là vậy đó, anh muốn sao”“Không có sao, anh thích”“Đồ ngốc”“Ừ, thế đó”Hồ câu cá rất lớn, mùa này nước chưa lên, cho nên xe có thể theo đường đất mà vòng xuống, hơn nữa còn có thể chạy xuống bãi cỏ bên hồ nước, đám người bên Lăng Tiêu muốn dừng chân để đồ xuống . Tôi đang suy nghĩ, có nên xuống đây nay người câu cá không nhiều, Đinh Bằng nói cũng ít có người câu cá đêm, hồ này xa, ít người chịu đến.“Vậy thì mình dừng ở đây, làm tiệc nướng, không thể trông mong đám người này câu được cá…”. Đinh Bằng liếc mắt nhìn mấy người kia đem dụng cụ xuống, cảm thấy ngán ngẩm.“Cậu lo câu đi, tôi đi cùng cậu”. Lăng Tiêu nói với Đinh Bằng, ôm tôi từ phía sau, tay nắm chặt cằm tôi. “Đại Bằng chuyên tâm lắm, nếu không phải bị bắt buộc, đảm bảo không chịu đi câu cũng với mấy người kia đâu”“Kiều công tử cũng câu hả?”. Đinh Bằng nhìn tôi một cái, làm như không thấy hành động mờ ám của Lăng Tiêu, thật làm tôi cảm động.“Tôi lo ăn”“Ầy…”. Đinh Bằng hơi sửng sốt, lắc đầu, khiêng đồ bước đến mặt nước.“Đi, anh dạy cho em”. Lăng Tiêu cầm túi đồ từ trên xe, nói về phía đám người đang mang vỉ nướng ra.”Giao cho các cậu đấy, đừng đến gần nước quá”Hứa Bội Bội đang kéo một chiếc lều từ xe Đinh Bằng xuống bãi cỏ, nghe nói vậy liền quay đầu nhìn chúng tôi, lúc lướt qua mặt tôi, mắt cô nàng dữ tợn lên hẳn, nhìn chòng chọc. Tôi xoay đầu, suy nghĩ một chút, tay đút vào túi quần làm dấu ngón giữa, xem như tự an ngồi xổm bên cạnh Lăng Tiêu, nhìn anh lấy ra mấy cần câu dài ngắn có đủ, lôi cả mấy cái lọ từ túi của Đinh Bằng, nhìn tôi cười một cái. “Xem chút đi”Anh mở cái lọ ra, đưa đến. Tôi quay đầu liếc mắt nhìn thử, bên trong cứ đen đen tối tối, không thấy rõ, tôi cầm lấy cái lọ, đưa đến gần mắt.“Ái, đệt, đây là cái thứ gì!”. Có cái gì nhúc nhích trong lọ, xém xíu nữa tôi đã quăng cái lọ vào mặt Lăng Tiêu.“Con giun!”. Lăng Tiêu bật cười, nét mặt hí hửng khi đã làm xong một trò đùa ác nhơn.“Lấy đâu ra nhiều vậy hả!”. Tôi nhảy dựng, đối với những sinh vật không chân, lấy việc uốn éo để di chuyển, tôi đều mang nỗi sợ hãi.“Nuôi”. Lăng Tiêu chỉ chỉ Đinh Bằng nhìn tôi một cái, lấy đôi đũa ra từ túi xách, đưa vào kẹp giun trong lọ. “Đến con giun mà cậu cũng sợ?”“Không phải là…”. Tôi đứng cách xa chỗ cách mép nước của Lăng Tiêu. “Ảnh cầm đũa làm g씓Ăn”. Lăng Tiêu không chút suy nghĩ lên tiếng.“Cái gì! Đệt, anh đừng làm em thấy gớm có được không”“Gắp con giun ra ngoài…”“Anh cũng muốn lấy cái thứ kia câu cá sao?”“Ừ, dạy em móc mồi”. Lăng Tiêu nhìn quanh quất tìm tảng đá để ngồi xuống.“Em không học, em bị chứng sạch sẽ nha”. Tôi kiên quyết cự tuyệt, kiên quyết không đụng vào mấy con Tiêu không ép buộc tôi, lo bận rộn phần mình, còn lấy ra mấy mẩu giống như cao lương ném xuống nước. Sau đó còn lầm bầm cái gì đó như nói cho tôi nghe, gì mà đánh ổ, lăn ổ, tôi cứ thấy ù ù cạc cạc. Tôi vẫn cho rằng câu cá là lấy gậy trúc ra quăng một cái, sau đó thong thả đợi, thế là bắt được cá.“Phức tạp quá đi”. Tôi ngồi bên cạnh nhìn Lăng Tiêu bận rộn.“Chơi vui lắm, lúc ngồi câu cá thì cái gì cũng không thèm làm”. Anh móc con giun vào lưỡi câu, tôi cứ thấy những ngón tay luôn xinh đẹp sạch sẽ của anh mà đi cầm con giun thật sự là chuyện khó tin nổi.“Anh thường đi câu cá?”“Ừ, khi không có việc sẽ đi, hay cùng đi với Đinh Bằng mỗi tháng một hai lần”. Lăng Tiêu vung gậy đi, tôi rụt đầu lại theo phản xạ có điều kiện.“Ai cha, sợ anh quăng trúng người em à?”“Biết đâu được, trông anh chẳng giống đi câu cá cho lắm…”“Lúc anh bắt đầu đi câu cá, em còn…”“Ờ, còn chưa ra đời đúng không, dẹp đi, dù sao em chẳng nghe được, xem như anh vô tội”“Em còn đang mặc tã”. Lăng Tiêu nói, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.”Không biết là cái dạng gì”Nửa câu sau anh nói bằng tiếng địa phương, tôi quen dùng tiếng phổ thông nên nghe suốt cả buổi vẫn không hiểu anh nói gì.“Cái gì?”“Em là người nơi khác đến hả?”. Lăng Tiêu nhíu mày.“Em là đại gia của anh”. Giờ tôi mới kịp phản ứng. “Em có mặc tã cũng ngọc thụ lâm phong, một nhánh hoa lê áp hải đường”“Thật sao?”. Lăng Tiêu duỗi cánh tay vòng qua người tôi.”Để anh xem thử”“Đệt, chú ý tư cách”. Tôi đẩy anh ra.”Muốn xem em mặc quần boxer thì phải đến lúc chỉ có em và anh, cam đoan chấm dứt chuyện Đỗ Tâm Vũ nh锓Ừ, đúng vậy, không phải bây giờ ảnh chẳng can chi đến chuyện chúng ta sao”. Anh nhìn xung quanh, áp đến.”Mau lên, thừa dịp không có ai thấy mình, hôn cái nào”“Biến đi, mặt anh thật cmn dày”“Đối với em là phải vậy”Lăng Tiêu cười, ngồi xuống, bắt đầu câu cá. Thật ra trong mắt tôi chính là, cầm gậy trúc nhìn mặt nước ngẩn người, anh nhìn những cần câu đã giăng, lẳng lặng như không bận tâm đến đám người lao nhao dựng trại ở đằng kia, bầu không khí trước mắt thật tuyệt vời. Tôi bó gối ngồi xuống, nhìn mặt nước không chút gợn sóng, nhìn Lăng Tiêu, cảm giác cũng không nhàm chán cho lắm.“Anh đẹp không”. Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.“Lên mặt cái gì, đẹp khỉ mốc à”“Vậy sao em nhìn anh mãi thế”“Không có gì nhìn mới nhìn anh, đừng có tinh tướng”Lăng Tiêu không đáp lại lời tôi, đột nhiên nhảy cẫng lên, cầm lấy một cần câu gắn ở khe đá, tôi đi theo nhìn, cái phao vốn ở trên mặt nước đã bị kéo xuống.“Kéo cá lên”. Lăng Tiêu nói.“Chỗ nào”. Tôi nhìn mãi chỉ thấy ngoài mặt nước có chút gợn ra thì chẳng có gì hết.“Đi lấy lưới vớt”. Anh ra lệnh cho tôi.“Nó là cái gì?. Tôi đứng lên, xoay một vòng cũng không thấy cái lưới nào.“Đinh Bằng”. Lăng Tiêu hô một tiếng. “Lấy lưới vớt”“Chà, nhanh vậy”. Đinh Bằng trả lời một câu, cầm đồ vớt cá chạy đến, chính là cái vợt để vớt cá, này là bảo là lưới cái gì, gọi vậy sao tôi Tiêu lấy cần câu lên, từ từ kéo dây, Đinh Bằng khom người nhìn chằm chằm mặt nước. Khi cá bị kéo lên mặt nước tôi mới thấy rõ, nó lớn thật.“Ít nhất cũng 2 kg…!”. Đinh Bằng lấy vợt vớt cá lên, bỏ vào một thùng đứng bên thùng nghiên cứu một hồi, là một con cá trắm cỏ.“Cũng không phải khó câu lắm ha”. Tôi nói.“Đây là khi câu được…”. Đinh Bằng nhìn tôi một cái, chậm rãi trở về chỗ ngồi câu của mình, có vẻ rất bất đắc dĩ khi phải đụng mặt kẻ ngoài nghề như tôi.“Câu hả? Anh dạy cho em”. Lăng Tiêu hỏi tôi.“Thử cái đã”Sau hai tiếng tôi hoa mắt chóng mặt, cố gắng lắm mới không khiến cho dây câu bị xoắn lúc quăng đi, mà còn lại đứt hết 3 sợi dây nữa thì một con cũng không có, vẩy cá còn không được một mẩu. Lăng Tiêu cũng không được con nào trừ con trắm cỏ mới nãy, bên Đinh Bằng lại được những mấy con liền.“Ôi, đệt”. Tôi ném cần câu sang một bên, nằm trên tảng đá.”Chơi cái quỷ này vui chỗ nào”“Không phải câu cá không khó sao?”. Lăng Tiêu nằm xuống tựa vào tôi, mỉm cười.“Đừng có kích thích em”“Không phải muốn câu sao, tiếp tục đi”“Không muốn động đậy, mệt rồi”Lăng Tiêu quay mặt sang, nhanh chóng hôn một cái lên mặt tôi, tôi không tránh, chỉ có thể ngay lập tức chống người dậy nhìn quanh xem có ai thấy không. “Anh là đồ không biết xấu hổ”Quả nhiên bữa tối biến thành tiệc tùng lửa trại, cá tổng cộng có bốn con, lớn nhỏ không đều nhau, nhỏ nhất là một con cá chép, dài cũng được một gang tay, đem làm thịt, mỗi người ăn không được một hớp. Ba con kia đều tầm 2 kg, mười người giành nhau không kịp, đâm đũa nát bét chia ra mỗi người một chút, cuối cùng cũng chẳng biết mùi vị cá là ra làm theo vẫn phải dựa vào đùi gà cánh gà thịt bò mà lấp đầy bụng, xem ra bộ dạng cả đám rất sung sướng và hỗn loạn, không biết mang bao nhiêu bia đến, nhưng mà để la liệt đầy đất, tôi uống coca, lúc buồn tiểu đi tìm chỗ giải quyết cũng vấp trúng chai bia làm xém ngã lăn quay mấy lần.“Ông Trời của tôi ơi, hôm nay uống bao nhiêu là bia”. Tôi nằm trong lều, bên ngoài vẫn còn đốt lửa, những người khác cũng lần lượt lo đi vào lều. “Có ai xỉn rồi làm loạn không đó”“Đảm bảo có”. Lăng Tiêu cầm đèn pha chui vào lều, xoay người kéo kín lều lại, tắt đèn, nhào lên người tôi. “Ví dụ như bọn mình n蔓Coi chừng em đó”. Tôi giãy giụa, nhỏ giọng nói.”Đây là lều, không phải phòng ngủ”“Đừng gấp, đừng gấp”. Lăng Tiêu cười, nằm vật vạ sau lưng tôi, đưa tay ôm siết tôi, mặt dán vào lưng tôi.”Anh uống nhiều quá, chóng mặt, không làm ăn gì được đâu”“Ai cha, mẹ nó em thật phục anh”. Tôi thấy dở khóc dở cười.“Kiều Dương anh yêu em”. Anh mơ hồ nói một câu không rõ ràng. Tôi lật người nằm ngang, kéo cánh tay anh qua, nghiêng đầu nhìn anh, anh đã nhắm mắt lại ngủ.“Ngủ rồi à?”. Tôi nhẹ nhàng hỏi.“Làm sao nhanh được vậy?”. Anh nhắm mắt trả áp sát, hôn lên môi anh một cái. Ánh mắt anh khép hờ, nhìn tôi được một hồi, nhếch môi cười.”Thêm cái nữa đi”Tôi lại hôn nữa.“Tới nữa”“Tới con khỉ”. Tôi mắng một câu, hung hăng hôn anh.“Hài lòng rồi…”. Giọng nói Lăng Tiêu nhỏ dần, cứ như là ngủ thiếp đi.“Lăng Tiêu”. Tôi vuốt mặt anh, rất Tiêu không phản ứng, tôi áp sát anh, đưa tay ôm lấy anh, nhắm mắt lại, tôi không buồn ngủ, cũng không uống bia, cho nên không chóng mặt, trong giờ khắc này, tôi cảm thấy rất yên tâm, tôi còn muốn thời gian dừng lại, cứ để vậy thoại lại phá không khí mà reo lên một tiếng, có tin cực kỳ không muốn động đậy, không hề muốn động đậy. Nhưng vẫn đưa tay lấy máy, liếc mắt là của bố tôi gửi mai về nhà đi, bố muốn nói chuyện với mày một chút.
vì đâu nặng tình như thế