Từ ngày chia tay, Quang Linh làm vlog mà buồn rớt nước mắt, Hoa hậu Thùy Tiên kêu sụt cân, đi làm việc cũng không còn hứng thú rồi không biết nói gì khi khán giả cứ vào kênh của anh để hỏi về Thùy Tiên. Biểu cảm của Quang Linh khá rầu rĩ, có lúc còn đeo kính râm để Các bạn chia tay, 2 người là 2 dòng kẻ song song sẽ không thể 1 lần nữa bắt nhịp cùng nhau trên quãng đời này. Mọi vui buồn của người ấy, mọi hạnh phúc hay là bất hạnh của người ấy, đã không còn liên can tới bạn nữa rồi. Chính những lý do này, ăn rau được xem như một giải pháp điều trị tiểu đường lâu dài, kể cả với người tiểu đường type 1 hay type 2. Mỗi loại rau củ sẽ ảnh hưởng đến đường huyết với mức độ khác nhau. Người bệnh tiểu đường cần biết ăn gì để giảm Tổng hợp cap hay về áo cử nhân, những lời chúc tốt đẹp và ý nghĩa nhất. 1.1 Caption hay về buổi chia tay tốt nghiệp đại học. 1.2 Status tâm trạng viết cho ngày mặc trang phục tốt nghiệp không thể nào quên. 1.3 Cap hay về áo cử nhân tốt nghiệp THPT. 1.4 Caption tâm trạng chia Thông thường, người ta hay sử dụng lá và củ khoai sọ để chế biến ra nhiều món ăn khác nhau. Không chỉ là nguồn thực phẩm rất tốt cho sức khỏe, khoai sọ chữa đau dạ dày hiệu quả, ngoài ra còn có khả năng chữa được các bệnh như viêm loét dạ dày, tá tràng, trào - May là bà còn miếng đất nó còn phân chia nuôi mẹ. Nếu mà bà không có gì chắc nó cho ra đường ở. Cha mẹ nuôi con như biển trời lai láng, con nuôi mẹ tính tháng tính ngày. - Mất công sinh thành nuôi dưỡng, chỉ mong sau này được nương tựa con cái khi mình đã có tuổi. lCIT5gn. SUY NIỆM LỜI CHÚA HẰNG NGÀYSUY NIỆM THỨ NĂM TUẦN THÁNH TRONG MÙA DỊCH COVID-19Những cuộc chia ly nhiều lưu luyếnGiuse Phạm Đình Ngọc SJThứ Năm Tuần Thánh là một ngày của chia ly. Đức Giêsu, người Thầy yêu mến của các môn đệ, phải nói lời sau cùng với cả nhóm. Để chuẩn bị cho cuộc chia ly này, Đức Giêsu đã cho người sửa soạn một nơi khá riêng tư và kín đáo, chỉ có các thầy trò. Lc 22,19. Đó là một phòng ăn rộng rãi ở trên lầu. Vì tính chất của buổi tối sau cùng ngày hôm ấy, nên phòng này còn được gọi là Nhà Tiệc Ly. Tuy không ở đó, nhưng chúng ta có thể mường tượng được qua lời kể của thánh sử Gioan, người đã ngồi cạnh Đức Giêsu trong bàn tiệc. Tôi muốn đề cập đến cuộc chia ly ấy, để thấy Thiên Chúa cũng có kinh nghiệm để chia sẻ nỗi đau với con người trong dịch bệnh lần này. Mỗi người chết vì Covid–19 có những cuộc chia ly với gia đình, bạn thân và các y bác sĩ. Có người chết trong cô quạnh chẳng kịp nói lời sau cùng với ai. Có người đang chịu nỗi đau quằn quại vì cơn bệnh đến nỗi không thể nói lời vĩnh biệt. Người thân cũng chẳng thể gặp mặt để tạm biệt lần cuối. Trong muôn vàn cách thế chia ly đó, mẫu số chung là những giọt nước mắt lăn dài trên má! Nỗi đau lòng, bất hạnh, khổ sở và niềm tuyệt vọng của những người còn sống cố tìm kiếm lý do giải thích. Chúa Giêsu của chúng ta cũng thế. Ngài biết giờ của Ngài sắp đến, giờ phải về với Chúa Cha. Ngài đã chuẩn bị cho giờ này rất lâu rồi. Ngài chuẩn bị cả một di chúc dài để trao cho các môn đệ. Bản di chúc ấy thánh Gioan đã cẩn thận ghi lại x. Ga chương 13–17. Chúng ta có thể tóm gọn di chúc này trong vài từ chính yếu phục vụ, tình yêu, bí tích Thánh Thể, Đấng Bảo trợ sẽ đến, Thầy Giêsu sẽ trở lại, – Rửa chân và tinh thần phục vụ trong mùa dịchTrong mùa dịch, ước sao có nhiều người noi gương Đức Giêsu trong lúc này, cúi xuống phục vụ những ai nhiễm bệnh. Nhớ lại bài chia sẻ hôm ban phép lành ngoại thường cho toàn thế giới, Đức Giáo Hoàng Phanxicô nhấn mạnh đến cầu nguyện và phục vụ âm thầm. Đó là những khí giới chiến thắng của chúng ta. Những người đang xả thân phục vụ trong những ngày tháng này là các bác sĩ, y tá nam nữ, các nhân viên siêu thị, nhân viên vệ sinh, những người giúp việc gia đình, các nhân viên chuyên chở, các nhân viên công lực, những người thiện nguyện, các linh mục, nữ tu và bao nhiêu người khác. Họ thực sự đang cố gắng chia sẻ nỗi đau với bao người. Họ đang khóc với người khóc! – Nguồn sức mạnh nơi thánh lễ trực tuyến [online]Chúng ta phải tham dự thánh lễ trực tuyến [online] tại nhà. Đó là Bí Tích mà Đức Giêsu đã lập trong ngày Thứ Năm Tuần Thánh. Trong điều kiện ấy chúng ta cũng đang phải tạm chia ly với cộng đoàn giáo xứ, với nhà thờ thân yêu. Trong hoàn cảnh ấy, giáo dân và linh mục tin rằng Thiên Chúa cũng đang liên kết mỗi người nơi thánh lễ trực tuyến [online]. Dẫu sao, nhờ phương tiện truyền thông, thánh lễ vẫn có thể trở nên nguồn an ủi với mỗi người trong lúc này.– Chúa Thánh Thần sẽ đếnĐó là lời hứa của Đức Giêsu dành cho các môn đệ. Sau khi Chúa Giêsu về trời, Chúa Thánh Thần đã đến với nhân loại trong ngày lễ Ngũ Tuần. Hơn lúc nào hết, chúng ta cũng khẩn xin Ngài soi sáng cho các nhà nghiên cứu sớm tìm ra thuốc chủng ngừa và thuốc chữa trị. Chỉ khi đó người ta mới an tâm như chưa hề có cuộc chia ly. Khi ấy con người không phải khóc thương vì bệnh Covid–19 nữa. Xin Thánh Thần mau đến. là chúng ta không thể đi vào chi tiết của những lời chia tay ngày hôm ấy. Thực tế cuộc chia ly này diễn ra khá dài, đủ giờ để Đức Giêsu nói với các môn đệ những gì cần thiết. Hằng năm chúng ta cũng được cử hành lại cuộc chia ly này. Khi đó vài lời di chúc của Thầy Giêsu cũng được Giáo Hội nhắc lại. Năm nay vì đại dịch Covid–19, chúng ta ở nhà cùng với nhau tham dự trực tuyến cuộc cử hành này. Chúng ta chẳng thể liệt kê nổi bao nhiêu cuộc biệt ly trong vội vã của người thân với các bệnh nhân. Khi nhiễm bệnh, họ được đem đi cấp cứu và tuyệt đối cách ly. Phần lớn là những người già cả. Chắc họ cũng có gia đình, con cháu và họ hàng. Khi virus tấn công, chắc không đủ thời gian để họ nói những lời cần thiết với người còn ở lại. Cuộc chia ly như thế luôn đọng lại nhiều nước mắt, hoài niệm và đau lòng cho cả hai bên. Biết sao được khi dịch bệnh đang lan tràn. Người ta chẳng biết khi nào mình phải bị cách ly hoặc nhập viện. Trong ngày Thứ Năm Tuần Thánh này, chắc mỗi người dừng lại đôi chút để chiêm ngắm những cuộc chia ly như thế. Chúa cũng đau nỗi đau của con người; Ngài cũng buồn nỗi buồn của nhân loại. Tin Mừng không cho thấy các môn đệ hoặc Thầy Giêsu khóc. Họ có xao xuyến, nghẹn ngào và xúc động. Những dòng cảm xúc ấy đủ cho thấy tâm trạng của mỗi người trong lúc này. Đúng là lời nào buồn hơn phút chia tay! Nhất là chia ly trong vĩnh biệt!Hãy chia ly trong ChúaGiáo Hội hiểu việc cử hành Bí Tích Thánh thể không chỉ là để nhớ lại biến cố lịch sử Bữa Tiệc Ly, mà còn hiện tại hóa sự hiện diện của Chúa Giêsu, Đấng đã chịu chết và sống lại. Theo ý nghĩa này, lúc nào chúng ta cũng có cuộc chia ly như thế. Lúc nào Đức Giêsu cũng đang hiến tế chính mình để cứu độ nhân loại. Trong niềm tin, chúng ta tin Đức Giêsu đang ở trong cuộc chia ly của nhiều người. Nơi đó, “giọt nước mắt sẽ nên nụ cười và tiếng hát vang dậy trời cao”. Cụ Nguyễn Du năm xưa viết rằng “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Năm nay và trong Tuần Thánh này, Đức Giêsu nói với mỗi người “Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui.” Ga 16,20.Nguồn Truyền thông HĐGMVN Dù xuất phát từ lý do gì đi chẳng nữa, những cuộc ly hôn bao giờ cũng để lại cái kết đáng buồn, đặc biệt là khi vợ chồng đã có với nhau những đứa con. Những màn chia ly trên phim Việt này đã phản ánh, khắc họa được sự mất mát to lớn ấy và khiến người xem đồng cảm. Những cuộc chia ly không chỉ gây xúc động với riêng những người vợ, người chồng mà còn ảnh hưởng nhiều đến con cái của họ. Ảnh VFC Thương Ngày Nắng Về Nỗ lực hàn gắn nhưng cuối cùng Khánh Lan Phương - Đức Hồng Đăng đã không thể tiếp tục cuộc hôn nhân đau khổ. Con của cặp đôi - 2 bé Sam, So dù nhỏ tuổi nhưng lại ý thức rất rõ điều này, thường xuyên đòi gặp bố vì sợ bố mẹ không còn ở bên nhau. Cảnh đi dã ngoại đầy nước mắt của gia đình Khánh - Đức. Ảnh VFC Trong khi Sam lớn hơn đã hiểu rõ được tình huống nhưng không thể làm được gì để bố mẹ quay về bên nhau thì So lại có những câu hỏi ngây ngô một cách xót xa. Câu hỏi hết sức ngây thơ của cậu bé khi thấy phản ứng không vui của người thân khiến khán giả xót lòng “Mẹ ơi, chia tay là gì? Chia tay có đau không mà chị Sam khóc”, “Bố giận mẹ à, bố giận mẹ thì để con thay mẹ xin lỗi bố”. Bức ảnh gia đình từng rất hạnh phúc. Ảnh FB Lan Phuong Nguyen Đặc biệt, trong buổi dã ngoại cùng nhau có bố và mẹ trước khi Đức - Khánh ra tòa, hai đứa trẻ càng nghẹn ngào hơn, tỏ ý không đồng tình chuyện bố mẹ chia tay “Bố mẹ đừng lừa con nữa. Ly hôn thì mỗi người một nhà. Bố lấy vợ mới, mẹ lấy chồng mới, con phải làm sao…Nếu bố thương con với em So thì bố ở với mẹ với bọn con đi”. Vì những hiểu lầm, áp lực trong hôn nhân, cặp đôi đã chia tay dù rất yêu thương các con. Ảnh VTV >> Xem nhanh Thương Ngày Nắng Về và thông điệp Người mẹ nào cũng hết lòng vì con Hoa Hồng Trên Ngực Trái Thái Ngọc Quỳnh và Khuê Hồng Diễm cũng không thể cứu vãn khi đã có sự xuất hiện của người thứ ba - Trà Lương Thanh. Nỗi đau bị chồng phản bội của Khuê càng dâng cao hơn khi cô phải chấp nhận xa con. Một gia đình hạnh phúc đã tan vỡ vì người thứ ba. Ảnh VFC Buổi chia tay của Khuê - bé Bống con lớn đầy nước mắt bởi lúc này Bống đã đủ trưởng thành để hiểu rõ việc chia lìa, không được gặp lại mẹ và em. Bé Mun nhỏ tuổi hơn, chưa hiểu rõ chuyện nhưng cũng nức nở vì biết phải chia tay chị Bống. Cảnh chia ly của mẹ con Khuê đầy nước mắt. Ảnh VFC Khuê đau lòng nhưng cũng đành phải chia tay con gái lớn. Ảnh VFC “Có phải bố mẹ sẽ ly hôn, con và em Mun sẽ không được sống chung với nhau nữa phải không mẹ?” bé Bống thắc mắc. Sau câu hỏi của con Khuê chỉ đành nén nỗi buồn để khuyên nhủ con gái “Con là chị, con nhường mẹ cho em Mun được không con?” Trong khi đó, Bống vẫn không ngừng năn nỉ “Con muốn ở với mẹ, mẹ đưa con đi với mẹ.” Bộ phim có những cảnh tượng xúc động giữa mẹ con Khuê. Ảnh VFC >> Đừng bỏ lỡ Hoa Hồng Trên Ngực Trái Đàn ông gia trưởng, ngoại tình, ki bo do phụ nữ Chồng Cũ, Vợ Cũ, Người Yêu Cũ Không trực tiếp có cảnh chia ly, thế nhưng câu chuyện gia đình của Mai Anh Quỳnh Trang trong Chồng Cũ, Vợ Cũ, Người Yêu Cũ cũng đau lòng chẳng kém. Sau khi nghe cuộc hội thoại giữa vợ mới của bố và mẹ ruột, Mai Anh cho rằng mẹ con Giang Lã Thanh Huyền đang muốn tính chuyện sinh con để giành tài sản, tạo khoảng cách giữa cô và bố. Mai Anh bức xúc khi nghe cuộc trò chuyện của mẹ kế. Ảnh VFC Trước mặt bố cùng mẹ kế, Mai Anh bức xúc “Họ bàn nhau phải đẻ thêm một đứa con để giành lấy tình cảm của bố. Hình như là họ sợ bố yêu con quá thì phải. Họ đâu có đối xử tử tế gì với con đâu. Họ khó chịu với con vì họ nghĩ con tiêu nhiều tiền, vì họ nghĩ con đang đụng đến túi tiền của họ”, “Bố nhầm rồi. Một đứa trẻ 18 tuổi, 12 năm sống với ông bà, 3 năm sống với bố, 3 năm sống với mẹ, bố nghĩ con còn trẻ con được à?” Cô bé đã nhiều lần bày trò gây khó dễ cho mẹ kế. Ảnh VFC Chuyện bố đi thêm bước nữa đã quá khó chấp nhận với cô bé. Ảnh VFC Gạo Nếp Gạo Tẻ Sau khi ngoại tình và bị chồng chứng kiến, Hân Thúy Ngân vẫn hết sức trơ trẽn. Từng bỏ qua nhiều sai lầm của vợ vì tình thương con, sợ con buồn khi bố mẹ chia tay nhưng rồi Kiệt Trung Dũng không thể tiếp tục chịu đựng cảnh bị vợ “cắm sừng”. Đau đớn nghẹn ngào trước quyết định ly dị nhưng rồi anh vẫn ký đơn ly hôn gửi tòa án. Hân ngoại tình với người khác. Ảnh HTV Ban đầu vẫn còn thái độ “khó ưa” với chồng thế nhưng đến khi Hân ngộ ra mọi chuyện, cảm giác hối hận cũng là lúc cô và chồng ly hôn. Tòa án phân chia 2 con của Hân sẽ về với bố - người có điều kiện tốt hơn để chăm lo cho con. Chưa kể, Hân còn đứng trước nguy cơ bị khởi tố vì lỗi lầm của mình. Kiệt đau lòng nhưng vẫn quyết chia tay. Ảnh HTV Dù Hân có lỗi, song cảnh cô chia tay bé Gấu trong nước mắt vẫn khiến người xem khó cầm lòng. Hân bày tỏ sự hối lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm người mẹ, không thể chăm sóc Miu và Gấu. Cuối cùng, cô nhường quyền nuôi dưỡng con cho chồng cũ rồi chạy đi như muốn trốn tránh thực tại đau lòng. Hân tạm biệt con để nhường quyền nuôi dưỡng cho Kiệt. Ảnh HTV Giọt nước mắt hối hận muộn màng của cô. Ảnh HTV Cuối phim, Hân từ bỏ chồng cũ để anh tìm được hạnh phúc mới. Ảnh HTV Những diễn biến trong phim đã khiến khán giả vô cùng xúc động. Còn bạn, bạn nghĩ sao về những cảnh chia ly đau lòng này? Hãy bày tỏ cảm xúc dưới phần bình luận nhé! Cùng cập nhật những tin tức mới và hấp dẫn nhất về phim ảnh và sao tại YAN! Dù chỉ là tình huống phim, thế nhưng những cảnh này vẫn khiến khán giả hết sức xúc động với diễn xuất hết sức chân thật của dàn diễn viên. Ngoài ra, tính chân thực của chúng cũng là điều đáng quan tâm bởi ít nhiều câu chuyện phim cũng phản ánh những tình huống thực tế đau lòng. Ngoài đời thực, bất kỳ cuộc ly hôn nào cũng sẽ để lại những vết thương lòng đối với không chỉ cặp vợ chồng mà còn với cả những đứa con. Đây cũng là cách phim ảnh phản ánh thực tế để người xem ý thức hơn những hậu quả khi một cuộc hôn nhân tan vỡ. >> Xem thêm các tin tức liên quan khác tại đây! Hà NộiBà Âu khoác tay nải bước ra cửa phòng bệnh. Anh con trai 30 tuổi vùng vằng chạy sau, kéo vạt áo khóc "Ứ, mẹ ở lại với con". Tối 28/3, ngoài sân Bệnh viện Bạch Mai, tiếng bước chân rầm rập lẫn vào tiếng loa cầm tay yêu cầu người nhà bệnh nhân nhanh chóng lên xe đi cách ly tập trung. Bà Âu nén nước mắt, cầm tay con, dặn "Thụ ở lại ngoan, nghe lời bác sĩ nhớ chưa. Mẹ đi về rồi mẹ mua quà cho". Cậu trai 30 tuổi gật đầu, đáp lại mẹ bằng nụ cười ngờ nghệch, nhảy chân sáo về đoàn người túa ra từ khắp các tòa nhà trong khuôn viên bệnh viện, tay xách nách mang, bước lên những chiếc ôtô đã đánh số. Người nhà lên xe, bệnh nhân ở lại, nhớn nhác chạy theo, vẫy tay mếu máo. Hàng trăm người mặc bảo hộ kín toàn thân đi lại khắp lối. Sân bệnh viện ướt sũng, quánh mùi Chloramine B. Bà Âu nhìn qua ô cửa kính, cả một đoạn đường Giải Phóng quanh bệnh viện kín ôtô ra vào. Người nhà bệnh nhân lên xe đi cách ly, tối 28/3. Ảnh Giang Huy. Mỗi năm, Bạch Mai đón khoảng 2 triệu lượt bệnh nhân. Trung bình mỗi ngày, bệnh viện thăm khám, điều trị khoảng lượt bệnh nhân, và chừng đó người thân đi cùng. Ngày 28/3, bệnh viện Bạch Mai bị phong toả khi xuất hiện 11 ca dương tính nCoV, trở thành ổ dịch lớn nhất nước. Hơn bệnh nhân đã được bệnh viện chuyển về nhiều tỉnh, thành trước ngày phong toả. Gần người ở lại phía sau lớp barie cách ly, có y bác sĩ, bệnh nhân và cả người nhà; trong đó 783 bệnh nhân điều trị kết hợp cách ly trong viện, 124 người bệnh nặng, 31 người tiên lượng tử vong. Trong số lên xe đi cách ly tập trung hôm ấy, nhiều người không biết còn được gặp lại người thân sau thời gian cách ly hay không. Họ trở thành nhân chứng cho biến cố chưa từng có trong lịch sử Bạch Mai Cơ sở y tế tuyến cuối lớn nhất nước trở thành ổ dịch. Bà Nguyễn Thị Âu, 60 tuổi, người xã Hòa Bình, huyện Thường Tín nằm trong số 630 người nhà đi cách ly tập trung ở Ký túc xá Đại học FPT, 40 km về hướng Tây Hà Nội. Mười bốn ngày xa con, bà Âu không lo gì hơn thằng bé lên cơn, không tự ăn uống tắm rửa được, rồi lại làm khổ các bác út Thụ từ bé đến năm 20 tuổi trong trí nhớ bà Âu, luôn là đứa khỏe mạnh, ngoan ngoãn, thích phụ mẹ việc nhà, việc đồng, thích trồng hoa, sửa quạt. Đi nghĩa vụ quân sự về được gần tháng, Thụ kêu đau đầu, cứ khóc khóc, cười cười như ma cả ngày, lúc đánh bố quát mẹ, lúc lại đi quanh làng lẩm bẩm một mình, cứ bình thường được đôi ngày lại quay ra ngờ chồng bà Âu tưởng con bị người âm quấy quả, đưa đi cúng vái khắp đền chùa, làng trong xã ngoài, không đỡ. Ông nghi con hư hỏng, đem đi xét nghiệm ma túy, HIV đều âm tính. Bệnh viện kết luận, Thụ bị tâm thần phân năm qua, bà Âu không nhớ đã bao lần đưa con đi, tiêu bao nhiêu tiền vào các trung tâm trị liệu, bệnh viện tâm thần. Năm sào ruộng của bà, với tiền công từ cái công nông chở rác thuê cho người trong thôn không xuể tiền đi viện. Ba anh chị lớn có gia đình riêng, đều là dân lao động chân tay. Cậu trai 30, cao lớn, từng là hy vọng chỗ dựa tuổi già của vợ chồng bà, nay bà lại phải đưa lưng còng ra cho con tựa. Lúc con lên cơn, bà Âu cầm tay con kéo về nhà, bị Thụ đánh thùm thụp. Bà Nguyễn Thị Âu khấp khởi nghĩ đến lúc gặp lại con đang chữa bệnh trong Khoa tâm thần, Bệnh viện Bạch Mai. Ảnh Ngọc Thành. Thụ có vài tháng tỉnh táo trong năm. Trách mình làm khổ bố mẹ, anh một mực xin mẹ vài triệu tiền vốn, thuê nhà trọ, đi buôn vải vụn, giẻ lau quanh bến xe Nước Ngầm. "Bao giờ con mệt con lại về", Thụ nói rồi rong xe đi. Đêm cuối tháng Chạp năm ngoái, ông bà Âu nhận được điện thoại của công an phường Thịnh Liệt báo lên nhận con. Thụ lên cơn, đi bộ lang thang khắp nơi cả tuần, suýt bị xe tông. Ông bà già lại quệt nước mắt đưa Thụ về gia đình đưa Thụ đến khoa Thần kinh của bệnh viên Bạch Mai. Hy vọng cuối cùng được người mẹ gói vào cùng 13 triệu đồng giắt lưng. "Hà Nội cái gì cũng đắt", bà Âu nhẩm tính, ngày ngồi không cũng mất tiền trăm, tiền triệu thuốc thang, viện phí. Ngày ba suất cơm đồng, bà chỉ mua cho Thụ, còn mình ăn ngô, khoai cho qua khoa Thần kinh này, với nhiều người nhà như bà Âu, không chỉ có việc lo thuốc thang, cơm nước tắm giặt. Họ phải chạy theo sau người bệnh cả ngày, trông coi để người bệnh không đi linh tinh, không trêu người khác, không phá đồ. Bà ngại nhất lúc Thụ chìa tay xin tiền người lạ, lúc nhổ cây trong viện, lấy tay cào bới đất. Nhưng tỉnh táo là Thụ bóp tay chân cho mẹ, rồi cầm chổi quét dọn giúp lao Mai bị phong toả, bà Âu phải xa con. Ở quê, các anh chị lớn hôm đưa Thụ nhập viện cũng phải tự cách ly tại nhà. Ba đêm đầu tiên, bà không thể chợp mắt. Bà không lo con đói, vì cơm nước có nhà nước lo. Mười năm đi đằng sau con, bà biết, rồi các bác sĩ sẽ nhọc với bên cạnh là một bà mẹ khác. Hai con trai họ nằm phòng cùng phòng bệnh, giờ hai bà mẹ lại cùng phòng cách ly. Mọi thông tin dịch bệnh và tình hình Bạch Mai, bà Âu ngóng cả vào cái điện thoại của người còn lại. Lần đầu bà "hàng xóm" gọi điện video về cho cô y tá ở Bạch Mai, Thụ chạy vội đến "Bác cho cháu nhìn mẹ cháu với". Bà Âu chỉ khóc, không dặn dò được con cái gì, thấy nó tỉnh táo, khỏe mạnh nên mừng. "Mẹ sắp về với con chưa? Mua quà chưa?" - mẹ con hỏi thăm nhau được ba lần như thế, lần nào Thụ cũng kêu nhớ mẹ, đòi về. Bà Âu bồn chồn sắp xếp đồ đạc vào ngày cuối cùng trong khu cách ly. Ảnh Ngọc Thành. Mười bốn ngày ở khu cách ly, ít người có giấc ngủ không thấp thỏm. Ông Ngô Dinh, 67 tuổi, như nhiều người nhà bệnh nhân xách túi đồ rời Bạch Mai mà đôi chân như bị níu lại, "ngày xưa ra trận cũng không đắn đo nhiều như thế". Vợ ông đang điều trị tại khoa hô hấp, phải thở tuần trước đó, ông Dinh cùng con trai và người họ hàng đưa bà lên xe cấp cứu 115 của Bệnh viện Việt Nam - CuBa Đồng Hới, Quảng Bình chạy thẳng ra Hà Nội. Vợ ông nhập viện Bạch Mai trong tình trạng suy hô hấp, tràn dịch đa màng, viêm phổi. Ca cấp cứu diễn ra đến gần sáng. Hai tuần sau mổ, bà vẫn phải dùng máy người dân miền Trung từ Quảng Bình trở vào như gia đình ông Dinh, thường thăm khám và điều trị ở Huế. Nhưng lần này, ông nhất quyết chọn Bạch Mai. Đó là bệnh viện Trung ương tuyến cuối, là hy vọng cuối cùng, khi người vợ chung sống bốn mươi năm trong cơn nguy đêm thức trắng chăm vợ, ông Dinh thường đứng từ tầng 17, nhà Q nhìn về phía đối diện. Bên kia đường Giải Phóng là Đại học Bách khoa Hà Nội, nơi ông từng học ngành Động lực những năm 1970. Anh sinh viên tuổi đôi mươi ngày ấy, đứng trên khu giảng đường nhìn sang bên này thấy Bạch Mai nằm giữa mênh mông đồng là lần thứ hai trong đời, ông Dinh chứng kiến biến cố của Bạch Mai, sau trận bom B52 mùa đông năm 1972. Chiều 28/3, tiếng loa mời người nhà bệnh nhân tập trung vang lên khi ông đang ngồi xoa bóp chân tay cho vợ. Trong căn phòng chung của Khoa hô hấp, hơn 30 người nhà bệnh nhân đứng kín chỗ, nghe bác sĩ thông báo đi cách ly bắt buộc. Lẫn trong tiếng ồn ào bàn tán, có người đã khóc xin ở lại chăm người nhà. Ông Dinh nằm trong số đó. Vợ ông đang điều trị ở phòng Cấp cứu 1 - nơi dành cho bệnh nhân nặng nhất."Bà ấy rất yếu, cần người chăm. Tôi để lại gánh nặng cho bác sĩ cũng không đành", ông Dinh khẩn khoản. Người mặc blouse trắng lắc đầu. Bác sĩ để lại số điện thoại trực ban 24/24, dặn người nhà cứ gọi vào số ấy nếu cần nói chuyện với bệnh nhân, sẽ luôn có người nghe máy, rồi rời xong mấy bộ quần áo vào túi xách, ông Dinh kiểm tra lại ngăn tủ chứa đồ cá nhân, chỉ còn một hộp sữa bột nhỏ. Bệnh viện đã bị phong toả hoàn toàn, canteen đóng cửa. Ông lại đi tìm bác sĩ một lần nữa, với ý định gửi lại ít tiền, nhờ mua đồ khi vợ ông cần. Bác sĩ tiếp tục từ chối "Có gì bệnh viện sẽ lo". Ông Ngô Dinh, đi chăm vợ ốm, đã có những ngày sống trong sợ hãi khi nghe tin các ca dương tính liên quan đến Bệnh viện Bạch Mai liên tục tăng. Ảnh Ngọc Thành. Buổi trưa hôm sau, ông gọi cuộc điện thoại đầu tiên về Bạch Mai, qua số máy bác sĩ trực. Ông biết rõ đầu buổi sáng và cuối giờ chiều là lúc bác sĩ cực kỳ bận, chỉ có trưa là vãn việc. Ba phút sau, giọng vợ ông mếu máo, đứt quãng ở đầu dây bên kia "Hay về đi. Không chữa khỏi được đâu". Người đàn ông bên này sụt sịt, nhưng vẫn nói cứng "Bà đừng bi quan, còn nước còn tát. Chỉ ung thư mới không chữa được thôi". Trong tia hy vọng cuối cùng, ông vẫn chọn Bạch đầu tiên trong khu cách ly, ông Dinh khủng hoảng tinh thần khi các ca dương tính liên tục tăng. Ngày 29/3, Bạch Mai ghi nhận 16 ca nhiễm. Ngày 4/4, con số tăng lên 44, trong đó có 27 nhân viên Công ty Trường Sinh. Mỗi lần cái tên "Trường Sinh" được xướng trên báo chí là ông giật thót, bởi trong hai ngày 6-7/3, ông mua cơm ở canteen hai lần. Ông lo cho mình, và sợ cho vợ khi tuổi đã cao, nhiều bệnh buổi tối, ông nghe tiếng khóc vang động dưới tầng. Tiếng khóc của một người nhà bệnh nhân hay tin không kịp gặp người thân lần cuối. Tiếng khóc khiến ông ám ảnh đến mức hoảng hốt khi điện thoại đổ chuông báo cuộc gọi từ Bạch Mai. Tay run rẩy bấm nghe, ông chỉ cầu mong đừng có điều gì bất trắc. Đầu dây bên kia bác sĩ báo hết sữa, hỏi ông có muốn mua thêm cho bà, bác sĩ sẽ 12/4, Bạch Mai hết phong toả, cũng là ngày ông Dinh, bà Âu cùng hàng trăm người nhà bệnh nhân Bạch Mai được rời khu cách ly sau hai lần kiểm tra âm tính, theo dõi đủ 14 ngày. Bà Âu mừng cả buổi sáng, không ngồi được yên. Hai bộ quần áo và cái chăn đã gấp gọn bỏ vào túi nylon chỉn chu từ sớm. Mười ba triệu cầm theo từ lúc nhập viện đã tiêu gần cạn. Hôm đi cách ly, bà còn đồng, nhưng không phải tiêu gì nên lúc về còn nguyên. Bà định xuống mua quà cho Thụ như đã hứa. Nhưng Bạch Mai vẫn chưa cho người nhà vào ngay với bệnh nhân. Bà đành về thẳng nhà, đợi chỉ thị của bác xe buýt cuối cùng rời khu cách ly đưa ông Ngô Dinh cùng những đồng hương miền Trung ra ga Hà Nội để bắt tàu về quê. Nhưng ông Dinh chưa mua vé ngay. Ông ở lại nghe ngóng, tính mua thêm sữa, bánh ngọt gửi vào viện cho vợ. Ông còn dự định gửi tiền trả cho nữ bác sĩ đã mua giúp vợ mình hộp sữa. Mấy hôm rồi ông gọi điện, nhắn tin mà chưa thấy bác sĩ hồi Lam - Hoàng Phương Từ khi em không còn về quanh lần con phố nghe hoang vắng vô ánh nắng lấp lánh bước theo em đang biến nơi chia ly không còn gì trong còn nỗi nhớ với anh suốt đêm con sóng ngoài khơi tràn vào tim anh cuốn đi rồi những ước mơ sau chia tay anh một đời rêu lần sau cuối cho anh thấy mặt sống vẫn tiếp nối vắng xa nhau anh con sóng vô gì đâu khi dòng đời chia còn nước mắt ôm anh đến muôn đêm tối triền miên còn một mình anh tiếc thương dấu yêu trong yêu em yêu say cần toan tính nghĩ suy làm yêu em sao chua xót lãng quên tháng ngày em đến tiếng hát vút còn tia nắng ấm áp bên ngàn mây trắng lững lờ vút cao bay lên chốn ngày em đến góc phố hát đàn chim én chúm chím môi đời anh bớt mệt rong trong kiếp ve sầu. Kiếp Trước Kiếp Này Và Kiếp Sau Nhạc sĩ Chưa Biết Là ngưới ai cũng có máu hồng Máu hồng tươi chảy trong thân mình Là người ai cũng biết yêu Bởi tình yêu làm con người vui sống Động vật cũng có trái tim Biết người thân và biết ai thương mình Động vật không biết nói ra Nhưng trí tuệ không...Bạn đang xem Ngày chia ly không còn gì trong tay Yêu Kiếp Này, Ở Kiếp Sau Nhạc sĩ Chưa Biết Nhìn cành hồng vừa hôm qua a tặng em khi tình nồng say Giờ cuộc tình chia 2 ngã em hỏi anh, anh có buồn không? Anh vẫn mơ trong từng đêm dài biết em đang buồn đang khóc Anh vẫn yêu mối tình thơ và anh mãi mãi không hề quên. Ngày mai trên... Kiếp Này Kiếp Sau Tô Tài Năng Nhạc sĩ Tô Tài Năng Kiếp này là đây, kiếp sau là đâu? Kiếp này còn đây sao không thương mà hẹn kiếp sau?Kiếp sau có còn gặp lại nhau, giống như bây giờ hay sao? Hay như thế nào, cớ sao ai còn cứ hẹn chờ nhau ... Tình là tình thêm thương, thêm vấn vương thêm... Kiếp Trước Kiếp Sau Anh Thi Đi Nhạc sĩ Anh Thi Đi Em trả lời đi rằng có yêu anh thật khôngTại sao cứ nói kiếp trước kiếp sau lòng vòngTrên đời nầy chỉ có quá khứ, hiện tại, tương laiLàm gì có chuyện kiếp trước kiếp sau an bài…***Em tin có kiếp trước là nghe người ta nói…Nói rằng kiếp... Kiếp Này Không Thành Đừng Hẹn Kiếp Sau Nguyễn Minh Anh Nhạc sĩ Nguyễn Minh Anh Kiếp Nghèo Nên Mất Người Yêu - Lý Mỹ Hưng Tuấn Cò Nhạc sĩ Tuấn Cò Người tình ơihứa rằng mãi yêu nhau hoàiNgàn năm chẳng mờ phaiđưa nhau về bến mơ yên lànhThuyền tình ta nhẹ trôi theo sóng dẫu ngàn bão giôngHứa mãi nhe emtình ta sẽ không rời xaMái tranh tuy nghèo nhưng mình cùng nuôi hạnh phúcBữa cơm... Trọn Kiếp Tu Hành Nhạc sĩ Chưa Biết Tôi thoát ly đời, đến chùa vì muốn tu Lòng không tơ vương, lìa xa với chữ tình Tình là dây oan, với đời bao dối lừa Đua đòi lợi danh, khiến người bao khổ đau. Thanh thoát tâm hồn, nhẹ nhàng trong áo nâu Tụng câu nam mô, kệ kinh tâm thoát... Cũng Một Kiếp Người Lynh Nghy Nhạc sĩ Lynh Nghy Thơ Minh NhậtAi đã sinh em ra trong cuộc đời dang dởAi đã cưu mang em với kiếp nợ dương trần Dù cho thân không vẹn tấm thânLòng em vẫn dạt dào sức sốngAi đã luôn vui tươi chưa một lần đau khổ Ai có chăng âu lo với trắc trở kiếp ngườiChỉ... Kiếp Lưu Đày Hoàng Minh Dan & Thơ Nguyên Thi Nhạc sĩ Hoàng Minh Dan & Thơ Nguyên Thi KIẾP LƯU ĐÀYBên đời nào ai có vộiTháng ngày trả lại cho nhau/ toiXa rồi đời sao tăm tốiAn bình ngoảnh mặt trôi mauEm bảo, mùa xuân có lạ ?Khi tình chưa biết rong caYêu nhau gọi mùa thay láNhớ nhau ngày biếc đậm đàTrút giận hờnTrên đường...Xem thêm Các Khoản Phải Thu Là Gì ? Các Khoản Phải Thu Ngắn Hạn Trả Lại Nhân Gian Một Kiếp Người Lê Xuân Trường Nhạc sĩ Lê Xuân Trường Mai đây ta sẽ chết Bao đua chen cũng hết Cuộc đời còn in vết Xót xa một kiếp người Bao đêm thâu nuối tiếc Yêu em cho hết kiếp Chờ hoài cho nuối tiếc Cho héo quạnh kiếp người Sao nhân gian hận thù Khi cuộc đời chỉ một thoáng rong chơi Sao... Ngày chia tay, không phải là ngày ta nói ra lời tạm biệt. Ngày chia tay cũng không hẳn là ngày cuối cùng ta gặp nhau. Ngày chia tay có lẽ chính là ngày mà trực giác mách bảo cho ta rằng "Đã đến lúc họ phải rời đi rồi". Chị có biết, ngày chia tay của chị em mình là ngày nào không? Đó có lẽ là ngày, em đơn phương nói ra lời tạm biệt với chị! Ngày mà trực giác mách bảo cho em rằng "Đã đến lúc, chị phải rời đi rồi". Ngay lúc này em muốn nói, muốn kể cho chị nhiều điều lắm! Nhưng em chẳng biết phải bắt đầu từ lúc nào, từ câu chuyện nào nữa.. Vì dường như mọi chuyện, mọi kỷ niệm của chị với em đã trôi qua quá lâu rồi. Mười năm rồi còn gì. Mười năm rồi em không còn được chơi, được cười giỡn, được nói chuyện với chị nữa. Quả thật rất lâu rồi, chị nhỉ. Bức tranh kỷ niệm ấy, em cũng đã quên, cũng đã bỏ lỡ một vài phần rồi. Nhưng trong bức tranh ấy, hình ảnh của chị vẫn còn rất đậm sâu. Chị thì sao? Có bao giờ chị vô tình bắt gặp một hình ảnh nào đó, hay trong những lúc rảnh rỗi, chị chợt nghĩ đến em không. Có bao giờ em được xuất hiện trong giấc mơ của chị chưa. Em thì vẫn luôn nhớ chị, vẫn nghĩ đến chị, và vẫn hay gặp được chị trong những giấc mơ của em. Đó là những giấc mơ của ngày xưa, của hiện tại, và có cả những điều em mong muốn sẽ xảy ra nữa. Tất cả những giấc ấy, nó giống như là một cuộc sống thật vậy, là những gì em đã trải qua và đang cảm thấy chị à. Nghe có vẻ viễn tưởng nhưng em nói thật đó. Em mơ thấy những giấc mơ về ngày xưa. Là lúc em còn nhỏ, em thường được qua nhà chị chơi. Chị biết cái khung cảnh mà em thường mơ thấy nhất là gì không, là hình ảnh chị với em ngồi trước sân nhà tám chuyện cùng nhau á. Những câu chuyện và tiếng cười của ngày xưa, hay là trong giấc mơ em đều rất nhớ, rất trân trọng chị à. Còn những giấc mơ của hiện tại là những giấc mơ thật buồn đối với em. Vì ở hiện tại, chị và em thật xa cách. Em nhớ có vài lần em vô tình gặp được chị ở trước nhà, lúc đó em mừng lắm. Cứ tưởng chị với em sẽ lại vui vẻ nói chuyện rôm rả như xưa, nhưng hóa ra mình chỉ mỉm cười chào nhau thôi, xong rồi lại đi qua người kia. Những lần đó em cười nhưng trong lòng em cảm thấy buồn lắm chị à! Em buồn, nhưng em cũng rất biết ơn những gặp lần đó, vì em được gặp lại chị. Em được cười với chị, chứ không phải là trong mơ nữa. Có hôm em mơ thấy một giấc mơ toàn là nước mắt thôi, nhưng nó lại khiến em cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Trong giấc mơ đó, em thấy mình khóc trước mặt chị. Em đã nói là em nhớ chị nhiều lắm! Bao lâu nay chỉ là em giả vờ đã quên chị, giả vờ không thích chơi đùa với chị nữa. Em giả vờ bình tĩnh khi nhìn thấy chị, mặc dù trong lòng em vui lắm. Em giả vờ không quan tâm mỗi khi có ai đó nói về chị, nhưng thật ra em lại cẩn thận lắng nghe từng lời họ kể về cuộc sống của chị. Em đã khóc rất nhiều khi nói ra những điều ấy, và chị cũng khóc. Chị cũng nói là chị nhớ em. Chị nói là, chị xin lỗi khi đã tỏ ra thờ ơ với em. Có nhiều lần chị cũng muốn đến nói chuyện với em như những ngày xưa, nhưng chị sợ em ngại. Chị nói, chị biết em đang trốn tránh chị vì những câu chuyện đã xảy ra giữa hai nhà. Trong giấc mơ chị đã ôm em, và nói những điều như thế. Em biết đó chỉ là mơ thôi, nhưng lòng em lại cảm thấy nhẹ nhõm và ấm áp lắm chị à. Em không gọi giấc mơ này là giấc mơ của tương lai, mà em chỉ gọi nó là những giấc mơ em mong muốn, vì em biết những điều này sẽ không thể xảy ra đâu. Trong mười năm qua, những giấc mơ ấy vẫn cứ len lỏi vào giấc ngủ của em. Có lúc là những nụ cười, câu chuyện của ngày xưa. Có lúc là một nỗi đau, day dứt khi vô tình được gặp lại chị nhưng em chỉ có thể đứng từ xa nhìn chị. Lúc thì là một giấc mơ hạnh phúc, vì em dám nói ra những điều mà em đã luôn che giấu. Chắc chị ngạc nhiên nhỉ, vì em nói em nhớ chị, thương chị.. Vậy mà từ rất rất lâu rồi em không còn liên lạc gì với chị! Thật ra là có chứ. Chị nhớ hồi xưa lúc chị đi học xa nhà không? Hồi đó em hay gọi nói chuyện với chị lắm. Lúc nào chị cũng nghe máy và nói chuyện với em thật lâu, thật vui. Rồi mỗi khi chị đi học về, chị đều ra nhà em chơi, có lần chị còn mua quà cho em nữa. Đó là một cây viết màu xanh chấm bi, rồi ở trên đầu có một con búp bê tóc xù nữa. Chị thương em là thật, em biết, em cảm nhận được mà! Nhưng vì điều gì vậy chị, vì điều gì mà thời gian ấy chị không thèm trả lời những cuộc gọi, hay tin nhắn của em. Vì điều gì mà, chị không còn là bạn bè trên mạng xã hội với em nữa. Ngày đó em cứ nghĩ chắc là do em nhắn tin vào những ngày trong tuần, nên chị không trả lời em được, và em đã cố tình nhắn tin cho chị vào những ngày cuối tuần. Lúc đó em còn tin chắc chắn là chị sẽ trả lời em nữa chứ, nhưng đợi hoài. Một tin nhắn thôi, em cũng không nhận được từ chị. Em vẫn nhớ hôm đó là chiều chủ nhật. Chị có biết lúc đó, em buồn và hụt hẫng lắm không! Rồi một hôm em vào tìm kiếm để tìm tên chị, tên chị vẫn hiện ra nhưng lại kèm theo hai chữ "Kết bạn". Đó là ngày em thật sự nhận ra, đã đến lúc chị rời đi rồi. Đã đến lúc chị phải tập trung vào công việc, cuộc sống của chị. Từ giờ chị sẽ không còn thời gian để dành cho em nữa, một đứa em gần nhà thôi. Từ đó em không dám liên lạc với chị nữa, vì em chợt hiểu ra.. Có lẽ sự im lặng của chị, và hai chữ kết bạn kia không phải là vô tình. Từ đây em sẽ lại một mình trong những nỗi buồn, nỗi cô đơn của em. Em sẽ quen với sự thiếu vắng này, quen với việc một người chị đã từng rất thân thiết với mình, giờ bỗng trở thành xa lạ, khách sáo. Vậy mà mãi em vẫn chưa thể quen chị à! Sao vết thương của ngày chia tay này, khó lành với em quá.. Hay tại vì sâu thẳm trong em, em chẳng muốn vết thương này lành lại? Vì em sợ, em sẽ quên chị. Thật ra những thương nhớ này, vết thương này là của riêng em. Do em quý chị thật nhiều nên mới tự làm mình buồn, chứ chị chẳng làm gì hay nói gì khiến em đau lòng cả. Nếu một ngày nào đó, chị vô tình đọc được bài viết này của em. Chị đừng buồn, đừng áy náy. Vì chị đã giúp em – một đứa trẻ đáng ra chỉ có một tuổi thơ u buồn, nhưng tuổi thơ của nó lại trở nên thật vui vẻ, là nhờ chị đã xuất hiện. Hoặc lỡ có một ngày em chủ động gửi bài viết này đến chị, thì chị cũng đừng thấy khó xử nha. Chỉ là hôm nay em tham lam, em muốn chị biết là, những năm qua em nhớ chị nhiều lắm. Mà cũng có thể là hôm nay, em muốn nói với chị là, em đã quen với sự xa lạ này rồi. Em không còn đau lòng nữa, vết thương của ngày chia tay này đã lành trong em rồi. Em còn muốn nói với một điều nữa thôi! Em muốn nói Cảm ơn chị, vì đã thương một đứa trẻ khuyết tật như em. Cảm ơn chị, đã chơi đùa cùng em trong những năm tháng tuổi thơ. Cảm ơn chị, vì những lần chở em đi ăn vặt, những lúc trông chừng em, đút em ăn mỗi khi nhà em bận việc. Cảm ơn chị, đã khiến em cười thật vui, đã cho em những kỷ niệm thật đẹp. Em cảm ơn chị, vì mọi thứ nha!.. Chẳng biết từ giờ đến sau này, em có thể vô tình mà gặp lại chị không.. Nếu có thể gặp lại, chị hãy chụp cùng em một tấm hình nha! lưu ly những nỗi buồn quả táo xanh viết cho chị Hôm đó, Bà nội đưa Ông nội lên đường tập kết ra Bắc. Đang thời chiến tranh. Khi đi, ngang qua cây cầu, nước lụt chảy mạnh bên dưới, bà sợ, nắm chặt tay người đàn ông trụ cột của gia đình. Đến lúc chia tay, chiến tranh không ai nói trước được điều gì, biết đâu nay mai lại nghe tin dữ, và mãi không còn được gặp lại nhau. Có điều, ánh mắt nhìn nhau da diết, cảm xúc quyến luyến, bồi hồi xúc động… Không biết có nói ra thành lời, nhưng tâm ý cũng như một lời hứa sẽ còn gặp lại… “Anh sẽ về” và “Em sẽ chờ”. Ông lên đường. Bà lòng buồn rười rượi, lúc đi có bóng hình vững chãi bên cạnh, lúc về chỉ còn lặng lẽ một mình, nước mắt rơi, bà về với đàn con đang chờ ở nhà… Bên dòng sông Vệ, lúc đó ba chỉ là cậu bé còn đang vui chơi hồn nhiên, vô tư với lứa tuổi của mình. Có nào hay biết cha mình ra đi biền biệt sau đó không biết ngày nào mới có thể trở về. Đêm trước ngày lên đường, ông nội họp gia đình, dặn bà phải lo cho thằng Tám – là ba – khỏe mạnh, phải cho thằng Tám, thằng Tỷ – tức anh ruột của ba, bác Bảy kế ba – ăn học nên người. Lời ông dặn dò, bà làm theo… Dù bà phải làm đủ việc nhà nông, thêm nấu rượu, nuôi heo, bán từng trái mít, lọn rau, bó lá… tằn tiện chi tiêu, dành dụm nuôi con ăn học. Bà chống chọi với không biết bao nhiêu khó khăn, bất trắc. Vì gia đình có liên quan với Cách Mạng, bà bị bắt giam suốt mấy tháng. Rồi mấy năm sau, lại bị bắt giam, tra khảo đánh đập tàn nhẫn. Rồi lại trải qua nỗi đau mất đi cô con gái mình yêu thương hết mực. Bà vượt qua tất cả. Ba và bác học hết trung học, đậu tú tài 1, tú tài 2, vào học đại học, cao học. Tiền bà dành dụm tất nhiên không đủ cho ba và bác theo học trên thành phố, nhưng bà truyền được ý chí, nghị lực, và quyết tâm theo đuổi con chữ, làm người có ích. Ba và bác vừa học vừa dạy kèm để có thêm trang trải. Ba còn tay trắng lập nghiệp, xoay sở mở được trung tâm dạy luyện thi Descartes trên Sài Gòn, có nhiều tiếng vang tốt lành, chiêu sinh rất tốt. Một giáo viên của ba bận việc, nhờ mẹ dạy thế. Cũng vì thế, ba gặp mẹ tại đây. Hai người nên duyên vợ chồng sau này. Từ chỗ cậu bé nghèo chăn trâu bên dòng sông Vệ, ba và các bác đã ăn học đầy đủ, thành tài, trở thành những người có ích, có ảnh hưởng và có đạo đức trong xã hội. Bà nội đã thực hiện được lời hứa của mình. Còn ông nội? Ông đi biền biệt, 1 năm chưa thấy về, rồi 2 năm, 3 năm… Rồi 5 năm… Rồi gấp 4 lần con số đó… Cộng thêm 1 năm. 21 năm sau, ông mới trở về được. Vượt qua chiến tranh, ông về với bà nội. Gia đình sum vầy. Chồng gặp vợ, cha gặp con, anh gặp em. 21 năm dài như thế, mà ông nội vẫn về được với bà nội. Trong buổi gặp mặt sum vầy đầu tiên, ông nói với cả nhà, chậm rãi, mộc mạc đơn sơ mà hay vô cùng “Cái hay nhất là Bắc – Nam sum họp một nhà. Non sông Việt Nam thu về một mối. Sống độc lập, tự do, không lo đánh giặc nữa”. Rồi ông vỗ nhẹ vai bà nói “Đây là người hùng”. Bà đã thay ông nuôi nấng, dạy dỗ các con nên người, cũng vượt qua biết bao điều bất trắc và đau khổ trong cuộc đời. Đó là ngày sum họp. Ông nội đã sống sót sau chiến tranh, để quay trở về. Và… Ông nội đã thực hiện được lời hứa của mình. Rồi sau này ông mất, sau đó bà cũng mất. Nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ nghìn thu. Đó là những ngày của sự chia ly. Trước khi mất, ông nói với các con “Cha không có tài sản gì để lại cho các con. Chỉ có cái thẻ Đảng trong sạch, và cái Đạo đức làm người, các con ráng giữ hai cái đó”. Ba và các bác thực hiện được lời hứa của mình. Không có gì phải hổ thẹn với ông cả. Sau này, ba mắc bệnh ung thư. Lúc biết ba mang bệnh, tôi kiềm chế dữ lắm nhưng vẫn bật khóc. Ba lấy hai tay đặt lên hai vai tôi, nói “Đừng lo nhé anh bạn, kiểu gì ba cũng kéo được đến đám cưới con mà”. Mãi 8 năm sau, tôi mới làm đám cưới. Lúc đó, ba mang bệnh ung thư, lại còn bị sốt xuất huyết ngay trước buổi lễ phải nhập viện. Vậy mà ba trốn viện, xuất hiện vô cùng tươi tỉnh trong buổi lễ, phát biểu vô cùng khúc chiết và rất hay, không ai biết ba đang mang theo 2 thứ bệnh vào lúc ấy, những người trong gia đình thì vô cùng bất ngờ khi ba xuất hiện. Hết tiệc, ba lại quay trở lại bệnh viện, tiếp tục nhập viện theo dõi, đối diện với giai đoạn nguy hiểm của căn bệnh sốt xuất huyết. Ba hoàn thành lời hứa với con trai. Mãi đến 5 năm sau lần làm tiệc ấy, ba mới mất. Ba hoàn thành lời hứa của mình còn trên cả tuyệt vời, “khuyến mãi” thêm tận 5 năm ba à. Lúc khởi nghiệp, tôi không lấy bằng Đại học Bách Khoa, dù khi học chuyên ngành Kỹ thuật Hệ thống Industrial Engineer – cùng ngành với Tim Cooks, CEO của Apple bây giờ, tôi là một trong những người giỏi nhất lớp. Thầy giáo viên chủ nhiệm ngành từng ngồi riêng với tôi, có lẽ thầy chỉ muốn động viên tôi học tiếp, nên nói tôi là 1 trong 2 sinh viên mà thầy ấn tượng nhất về khả năng trong lịch sử của ngành, hãy học cho xong để ở lại trường giảng dạy phụ thầy. Tôi lấy được tư duy, kỹ năng, công cụ, và trong thâm tâm luôn tri ân ngành, nhưng tôi không lấy bằng. Cho đến giờ, tôi vẫn chưa từng kiếm được 1 đồng thu nhập nào nhờ tấm bằng Đại học. Nhưng tôi chưa bao giờ nói với bất cứ ai là Đại học không quan trọng cả. Ba ủng hộ tôi khởi nghiệp, nhưng khi thấy tôi không có bằng Đại học, tôi thấy ba hơi buồn. Ba cũng không ép gì, nhưng có lần tôi nghe ba nói với bàn thờ tổ tiên là đã hứa với ông bà sẽ cho tôi ăn học có bằng Đại học. Điều đó khiến tôi trăn trở. Rồi, tôi không có cảm giác nào về sự trói buộc, mất tự do. Tôi đã luôn sống cuộc đời tự do rồi, luôn sống cho chính mình rồi. Bấy giờ, tôi lựa chọn sống trách nhiệm. Trách nhiệm nhưng là tự nguyện, chứ không phải ràng buộc. Thật lạ khi người ta sống với nhiều trách nhiệm ràng buộc và chỉ muốn được sống tự do. Còn tôi thì đã sống tự do và muốn lựa chọn trách nhiệm. Sau đó vài năm, tôi âm thầm theo học 1 chương trình Đại học. Việc đó mất của tôi 6 năm tiếp theo. Vì phải vừa kinh doanh, vừa làm nhiều việc, vừa lo chuyện gia đình, vừa học, và thi. Để rồi, 1 năm trước khi ba mất, ông cầm trên tay tấm bằng Đại học của tôi. Ông vui, hạnh phúc, và chúc mừng tôi. Ba đã “thực hiện” được lời hứa của mình với ông bà tổ tiên. Còn tôi, cũng đã thực hiện được “lời hứa” của mình. Trong những tháng ngày cuối đời, khi viết những bài chia sẻ lên Facebook, ở cuối bài, ba hay viết “Thương cha, nhớ cha lắm cha à”, “Viết đến đây thấy nhớ mẹ mình quá”. Đã chia xa nhiều năm, nhưng ông bà nội vẫn luôn trong trái tim ba. Ngày ba mất, cuối cùng thì ba cũng về gặp lại Ông Nội, Bà Nội rồi ba à. Đó là ngày chia xa, nhưng cũng là ngày đoàn tụ. Những lời hứa với ba, chúng con sẽ thực hiện được thôi. Ba cứ an tâm, vui vẻ tiếp tục hành trình của mình. Hôm nay là Vu Lan, con cũng rất nhớ ba. Bông hồng cài áo con nay đã là màu hồng. Nhưng rồi con sẽ gặp lại ba sau, con còn nhiều việc cần làm trước lúc đó. Con viết bài này để đóng lại giai đoạn vừa qua, rồi con sẽ đổi lại hình đại diện, nhưng con luôn tưởng nhớ ba và mang ba trong trái tim mình đi tiếp cuộc hành trình. Thương ba, con nhớ ba lắm ba à. Bất cứ lúc nào muốn tìm thấy ba, rất dễ, chỉ cần nhìn lên bầu trời xanh kia. Nơi nào có mây, nơi đó có ba. Chúng ta vẫn luôn đồng hành cùng nhau.

ngày chia ly không còn gì trong tay