Tôi ổn - Bạn ổn: Giải quyết cảm giác Không Ổn cho trẻ trong độ tuổi đến trường. Khi một đứa bé năm tuổi dũng mãnh bước đi vào ngày đầu tiên tới lớp mẫu giáo, nó sẽ mang theo trong mình khoảng 25.000 giờ các băng ghi hai mặt. Một mặt là Cái Tôi Cha Mẹ của nó Sau khi tấn công những đứa trẻ, Panya Khamrab lái xe bỏ trốn, sau đó giết vợ và con mình trước khi kết liễu đời mình. Tôi sẽ không bao giờ được gặp vợ và con của chúng tôi", chồng của một giáo viên đang mang thai đã bị đâm chết nói với truyền hình Thái Lan trong Trẻ sinh giờ từ: (21:00 - 23:00). Những đứa trẻ sinh ra ở giờ này sẽ tràn đầy sức sống và hoạt bát. Bản chất họ luôn lạc quan và hoạt bát, nhiệt tình trong bất cứ việc gì, có mối quan hệ tốt với người khác phái và luôn gặp may mắn. Những đứa trẻ của Busby. Tên gọi "Busby Babes" là tên được đặt cho nhóm cầu thủ Manchester United, được tuyển chọn và đào tạo bởi trinh sát đội trưởng Joe Armstrong và trợ lý Jimmy Murphy (người đã trưởng thành từ đội trẻ của câu lạc bộ) thành đội đầu tiên 3 con nhà Công nương Kate sẽ không bao giờ được sử dụng 'quyền lợi' này giống như hai đứa trẻ nhà Sussex. Những đứa trẻ nhà Sussex và nhà Cambridge có sự xuất hiện trước công chúng hoàn toàn khác nhau. Bé Archie và Lilibet của vợ chồng Meghan hiếm khi được công khai hình Chúng mày chỉ là những đứa trẻ nhỏ, có được bao nhiêu tiền như vậy, chúng mày giải thích số tiền này từ đâu đến như thế nào?" Phổ Phổ nói: "Việc này thì chú không cần lo, chúng cháu sẽ không để cho những người khác biết được đâu." mjLE. Mã hàng 9786049693212 Tên Nhà Cung Cấp AZ Việt Nam Tác giả Dương Minh Tuấn NXB NXB Văn Học Năm XB 2018 Trọng lượng gr 300 Hình thức Bìa Mềm Sản phẩm bán chạy nhất Top 100 sản phẩm Truyện ngắn - Tản Văn bán chạy của tháng Giá sản phẩm trên đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như Phụ phí đóng gói, phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh,... Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn “Tôi muốn quay ngược thời gian và trở lại tuổi thơ. Khi bố là “Anh hùng” và “Tình yêu” là cái ôm của mẹ. “Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố” Điều duy nhất có thể gây “Đau đớn” và “Xước đầu gối” Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là đồ chơi. Và khi “Tạm biệt” có nghĩa là “Hẹn gặp lại vào ngày mai” Gần 2 năm sau khi ra mắt cuốn sách đầu tay “Lạc quan gặp niềm vui ở quán nỗi buồn và những chuyện chưa kể”, Dương Minh Tuấn – chàng bác sĩ đáng yêu nhất Vịnh Bắc Bộ đã quyết định nghỉ việc, dành ra gần nửa năm để một mình đi lang thang khắp các vùng miền của Việt Nam, trải nghiệm thêm nhiều những câu chuyện và bài học khác của cuộc đời trước khi trở về Hà Nội. Và sau những trải nghiệm đó, Tuấn trở lại với độc giả bằng cuốn sách mới mang tên “Những đứa trẻ không bao giờ lớn” của mình. “Những đứa trẻ không bao giờ lớn” là tuyển tập tản văn về những “đứa trẻ” cậu đã có duyên gặp gỡ như thế trên chặng đường trở thành “người lớn”. Vẫn bằng giọng văn nhẹ nhàng, tình cảm, lối dẫn dắt đơn giản nhưng dễ đi vào lòng người, Tuấn dẫn dắt người đọc đi cùng mình qua từng mẩu chuyện nhỏ cậu quan sát thấy trong cuộc sống muôn màu, để họ thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của chính mình, một lần biết đồng điệu với tâm tư của một người trẻ đang bước vào đời với đầy nhiệt huyết, đam mê và yêu thương mãnh liệt. Là khi cậu nhận ra có trải qua bao biến cố của cuộc đời, chai sạn rồi trưởng thành lên bao nhiêu, vẫn có lúc cậu thấy mình như một đứa trẻ ngây ngô và hồn nhiên, dễ tổn thương nhưng cũng mau lành, dễ giận mà cũng mau quên,... luôn muốn được ai đó đến ôm cậu mà vỗ về. Là khi chàng trai ấy nhận ra càng lớn, chúng ta sẽ càng muốn quay trở lại với những tháng ngày tuổi thơ hồn nhiên và vô tư, khi chúng ta luôn sống hết mình và không cần lo lắng đến tương lai hay hiện tại. Nhưng điều đó là không thể, nên chúng ta phải học cách đối diện với những mất mát, tổn thương, nước mắt để cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn. Bởi tuổi trẻ không đau đớn, bâng khuâng sao gọi là tuổi trẻ. Nếu không hết mình sau này hối hận cũng đã muộn màng. Dành tặng cho tất cả những ai yêu mến Tuấn, chúng ta hãy dành vài phút trong cuộc sống ồn ào, vội vã này; tạm gạt bỏ những mỏi mệt của việc trở thành một người trưởng thành để dám một lần biết sống ngây thơ, sống hồn nhiên đơn giản, biết chân thật, biết yêu thương chân thành, như ta đã từng như thế. “Tôi muốn quay nược thời gian và trở lại tuổi đang đọc Những đứa trẻ không bao giờ lớnKhi “Bố” là “Anh hùng và “Tình yêu” là “Cái ôm của mẹ”.“Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố”.Điều duy nhất có thể gây “đau đớn” là “Xước đầu gối”.Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là “Đồ chơi”. Và khi..“Tạm biệt” có nghĩa là “ Hẹn gặp lại vào ngày mai”.Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn mở đầu với lời đề từ như thế, có lẽ sẽ không khó đoán, màu sắc trầm mặc lạnh lẽo của cô đơn, của thương nhớ, của đắng cay… sẽ bao trùm lên từng trang từng trang của cuốn sách này. MUA SÁCH TRÊN TIKILần đầu tiên tớ thấy một cuốn tản văn Việt Nam mà người viết không phải nhà văn, mà là Bác Sĩ. Nghe là đã thấy nhiều câu chuyện rồi. Và đúng như vậy thật, một nhà văn sẽ kể cho cậu nghe những cuộc đời, nhưng một anh bác sĩ sẽ kể cho cậu nghe rất nhiều những cuộc đời trong Bệnh Viện. Mà bênh viện thì,… cậu biết rồi đấy!Cuốn sách là những dòng tản mạn, lúc ngắn, lúc dài về những chuyện đã trải qua. Về những người từng gặp, những cuộc đời, những số phận, những suy tư, tâm sự của một Bác Sĩ. Một con người, chưa già nhưng cũng đã ở tuổi mà sóng gió cũng đã trải qua không lẽ ở độ tuổi 28, tuổi trưởng thành, dù đã lập gia đình hay chưa, thì cũng chẳng ai còn ngây thơ vô tư được nữa. Từng đó tuổi, nếm đủ ngọt bùi đắng cay, đã trầm mặc và nhiều tâm sự. Trong cuốn sách này, tác giả trải lòng lòng về những tâm sự ấy. Tâm sự gia đình, tuổi thơ, quá khứ, bạn bè, và tất nhiên, cả nghề thêm Cách Làm Kiểu Tóc Cổ Trang Trung Quốc Đẹp Nhất 2021, Làm Tóc, Búi Tóc Cổ Trang Trung QuốcCó lẽ hiếm khi chúng ta được nghe nhiều cậu chuyện bệnh viện cùng một lúc đến vậy. Một người phụ nữa Cà Mau nhập viện vì hen suyễn. Anh chồng bị tật một chân lếch thếch dẫn 3 đứa trẻ theo. Một đứa còn ẵm trên tay. Quần áo không biết bao nhiêu mảnh vá, rách tới nỗi làm rơi 2 triệu vừa đi vay. Một anh bác sĩ dành chọn tâm huyết cho nghề, qua đời khi đang làm tình nguyện. Ông chồng có người vợ nằm liệt giường, một mình làm trụ cột kinh tế, tìm đến bàn nhậu như giải khuây rồi lại thành nghiện rượu, nhập viện rồi có mấy ông bạn nhậu đến thăm. Lúc tỉnh vẫn nói cười hẹn ngày tái ngộ bên ly rượu, ông qua đời ngay lúc những ông bạn vẫn chưa về. Một anh bạn bị tai nạn nằm liệt một chỗ, mất ngay khi người bạn bác sĩ chưa dứt lời tâm sự. Hay vô vàn những mảnh đời bi thương khác mà chắc ai cũng đã từng chứng kiến hoặc nghe dòng đời đầy rẫy bất công, khổ ải, nhiều khi nghĩ sao cuộc sống này nó vô nghĩa thế, mạng sống của một con người lắm khi cũng chẳng hơn một con ruồi là bao. Đã vậy còn ngày ngày đối mặt với biết bao giả dối, đắng cay, bi kịch nhiều khi không đến từ tử thần, mà đến từ chính đồng loại, chính người thân, thậm chí chính bản thân mình, làm con người ta méo mó cả nhân hình, nhân dạng, hoặc là giả dối với chính cảm xúc của mình“Chúng mình sống làm sao để không phải mang quá nhiều mặt nạ bây giờ”Một trăn trở nghe thôi cũng thấy đau lòng. Người ta phải đeo nhiều mặt nạ quá, lớp này chồng lớp kia, có lúc nào được tháo hết. Mà có khi đến cuối cùng lại không biết đâu mới là gương mặt thật của chính mình. Người ta không nhớ mình đã đánh mất bản thân như thế nào, lúc chơi vơi lại thèm về quá khứ. Như anh bác sĩ Tuấn nhớ cái se lạnh của Hà Nội, nhớ những tiếng người Hà Nội, nhớ bát phở Hà Nội. Như bất cứ ai cũng nhớ nhà, nhớ quê. Thèm cảm giác bình yên, che trở. Thèm những khoảng thời gian cùng bạn bè nói cười, không phải lúc nào cũng là chuyện vui, nhưng đều là những chân thật. Những bóng dáng bạn bè mà có thể sau này chẳng còn được gặp lại bao giờ…Ấy thế nhưng cuốn sách này cũng không phải toàn viết về những điều đau khổ. Chúng ta vẫn đọc được trong đó những mẩu chuyện không nhớ ngày tháng năm, chỉ nhớ nó cũng thú vị, hài hước, hạnh phúc, nhiều khi làm mình ấm lòng. Tô thêm những màu ấm áp tươi sáng cho bức tranh không phải toàn màu đen. Anh bác sĩ Tuấn dặn bệnh nhân giảm cân khoa học đi tìm mua giảm vợ chồng già đi tuần trăng mật không may ăn phải đồ ăn bẩn, đau bụng quá phải chạy vào viện, những lúc bụng quặn lên vẫn nắm chặt tay nhau…Hoặc thậm chí ngay trong khoảng thời gian đen tối nhất, thậm chí biết chắc cái chết sắp đến, những con người trong câu chuyện vẫn đầy lạc quan. Lạc quan kể chuyện buồn, cách họ lạc quan chắc sẽ làm những người khỏe mạnh như chúng ta phải rơi nước mắt. Đó, chúng ta vẫn còn rất nhiều lý do để vui vẻ, một trong đó là tự nghĩ mình là người vui vẻ, đơn giản đúng đọc cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn trong một ngày mưa về, và nghĩ chắc nó sẽ rất hợp để đọc vào những lúc trời man mát, lạnh lạnh, tuyệt vời hơn là mùa đông. Vì nó sẽ sưởi ấm tâm hồn theo cách đơn thuần nhất, chân thành nhất, đó là tình thương và sự đồng cảm. Đó là lúc chúng ta vô tư mà sống thật với cảm xúc của mình, khóc như một đứa trẻ cũng chẳng có ai đánh giá, khen chê. Giọt nước mắt ấy chắc chắn sẽ rất tinh khiết, vì nó chân thật, cũng chẳng phải khóc cho mình, cũng chẳng phải diễn cho ai trừ lớn nhất của cuốn sách này có lẽ là vì anh tác giả là dân tự nhiên. Nên câu cú và diễn đạt có 1 số chỗ bị trúc trắc, một vài đoạn ý tứ chưa rõ ràng cộng thêm cách dùng từ, đặt câu làm cảm xúc chưa “lên đỉnh”. Tớ nghĩ nếu làm tốt khoản đấy, sẽ có nhiều lúc đọc văn anh, người ta bị nổi da gà. Nhưng bù lại chính là tình cảm, lúc đọc, tớ có cảm giác rất gần, rất thật, không bị màu mè sáo rỗng. Một điểm cực sáng nữa, là chính vì những câu chuyện cùng cách kể chuyện ấy, làm cho từng trang sách chưa đầy cảm xúc, có nhiều lúc đọc mà nước mắt cứ chảy dài. Thấy thương nhớ nhớ 1 chút cái gì đó mà mình cũng từng biết, từng quen. Thấy biết ơn cuộc sống vì mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều phẩm đầu tay của anh tác giả mang tên Lạc quan gặp Niềm vui ở quán nỗi buồn có vẻ được chú ý hơn nhiều. Cá nhân tớ chưa đọc nên không dám so sánh, nhưng tớ đã đọc rất nhiều review tích cực về nó rồi. Vậy nên theo tớ, anh bác sĩ Tuấn đã thành một điểm sáng giữa vô số tác giả trẻ Việt Nam viết tản văn theo kiểu “mỳ ăn liền” rất đáng chán hiện cái tên Những đứa trẻ không bao giờ lớn, tớ nghĩ thế này. Ai cũng từng là trẻ con, và chắc ai cũng muốn mãi là đứa trẻ, hoặc sẽ có một lúc nào đó muốn quay lại tuổi thơ. Khi cuộc sống thật bình yên và đơn giản, những con người đơn giản, những câu chuyện đơn giản, những vấn đề đơn giản, và những suy nghĩ đơn giản. Nhưng tuổi thơ đương nhiên không ở lại mãi, rồi ai cũng phải bước vào thế giới của người lớn, làm quen rồi thành người lớn. Để làm được điều đó, cái giá phải trả thực sự rất đắt. Nhưng làm thế nào đây, làm sao có thể giữ mãi một khối óc trẻ thơ trong một thân xác trưởng thành. Mà khéo khi không lớn được lại là một bi kịch, mà người hứng chịu bi kịch đó không chỉ là bản thân mình. Thế nên thôi thì mặc phận đời, cứ vui vẻ mà làm người lớn với một đứa sắp bước vào thế giới của người lớn như tớ, đấy quả thực là một bức tranh toàn cảnh vẽ ra cái tương lai 10 năm sau. Chắc nhiều đứa 18 sẽ thấy sợ, thấy lo, níu kéo thời niên thiếu vô tư vui vẻ. Thế nhưng, chấp nhận đi các cậu ạ. Tới lượt chúng ta chuẩn bị tinh thần rồi. NHỮNG ĐỨA TRẺ KHÔNG BAO GIỜ LỚN” - DƯƠNG MINH TUẤN“Tôi muốn quay ngược thời gian và trở lại tuổi thơ. Khi “Bố” là “Anh hùng và “Tình yêu” là “Cái ôm của mẹ”. “Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố”. Điều duy nhất có thể gây “đau đớn” là “Xước đầu gối”. Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là “Đồ chơi”. Và “Tạm biệt” có nghĩa là “ Hẹn gặp lại vào ngày mai”. Cách đây 3 năm, khi mới phát hành, đoạn văn trích trong cuốn "Những đứa trẻ không bao giờ lớn" đã trở thành hot trend, được rất nhiều độc giả chia sẻ. Cuốn sách năm ấy cũng trở thành hiện tượng, lọt bảng xếp hạng của rất nhiều trang bán này, Những đứa trẻ không bao giờ lớn trở lại với bạn đọc với diện mạo trưởng thành hơn, chín chắn hơn, chắc chắn sẽ mang lại một cảm xúc mới cho những ai từng yêu mến cuốn sách và tác giả Dương Minh Tuấn. Xin trích lại một review vô cùng chân thật và đầy đủ của một bạn đọc để mọi người có cái nhìn khác về cuốn sách ý nghĩa này"Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn mở đầu với lời đề từ đầy chiêm nghiệm, có lẽ sẽ không khó đoán, màu sắc trầm mặc lạnh lẽo của cô đơn, của thương nhớ, của đắng cay… sẽ bao trùm lên từng trang từng trang của cuốn sách này. Lần đầu tiên mình thấy một cuốn tản văn Việt Nam mà người viết không phải nhà văn, mà là Bác Sĩ. Nghe là đã thấy nhiều câu chuyện rồi. Và đúng như vậy thật, một nhà văn sẽ kể cho cậu nghe những cuộc đời, nhưng một anh bác sĩ sẽ kể cho cậu nghe rất nhiều những cuộc đời trong Bệnh Viện. Mà bênh viện thì,… mọi người biết rồi đấy! Cuốn sách là những dòng tản mạn, lúc ngắn, lúc dài về những chuyện đã trải qua. Về những người từng gặp, những cuộc đời, những số phận, những suy tư, tâm sự của một Bác Sĩ. Một con người, chưa già nhưng cũng đã ở tuổi mà sóng gió cũng đã trải qua không ít. Có lẽ ở độ tuổi 28, tuổi trưởng thành, dù đã lập gia đình hay chưa, thì cũng chẳng ai còn ngây thơ vô tư được nữa. Từng đó tuổi, nếm đủ ngọt bùi đắng cay, đã trầm mặc và nhiều tâm sự. Trong cuốn sách này, tác giả trải lòng lòng về những tâm sự ấy. Tâm sự gia đình, tuổi thơ, quá khứ, bạn bè, và tất nhiên, cả nghề y. Có lẽ hiếm khi chúng ta được nghe nhiều câu chuyện về bệnh viện cùng một lúc đến vậy. Một người phụ nữa Cà Mau nhập viện vì hen suyễn. Anh chồng bị tật một chân lếch thếch dẫn 3 đứa trẻ theo. Một đứa còn ẵm trên tay. Quần áo không biết bao nhiêu mảnh vá, rách tới nỗi làm rơi 2 triệu vừa đi vay. Một anh bác sĩ dành trọn tâm huyết cho nghề, qua đời khi đang làm tình nguyện. Ông chồng có người vợ nằm liệt giường, một mình làm trụ cột kinh tế, tìm đến bàn nhậu như giải khuây rồi lại thành nghiện rượu, nhập viện rồi có mấy ông bạn nhậu đến thăm. Lúc tỉnh vẫn nói cười hẹn ngày tái ngộ bên ly rượu, rồi qua đời ngay lúc những ông bạn vẫn chưa về. Một anh bạn bị tai nạn nằm liệt một chỗ, mất ngay khi người bạn bác sĩ chưa dứt lời tâm sự. Hay vô vàn những mảnh đời bi thương khác mà chắc ai cũng đã từng chứng kiến hoặc nghe qua. Giữa dòng đời đầy rẫy bất công, nhiều khi mình nghĩ sao cuộc sống này nó vô nghĩa thế, mạng sống của một con người lắm khi cũng chẳng hơn một ngọn cỏ là bao. Đã vậy còn ngày ngày đối mặt với biết bao giả dối, đắng cay, bi kịch nhiều khi không đến từ tử thần, mà đến từ chính đồng loại, chính người thân, thậm chí chính bản thân mình, làm con người ta méo mó cả nhân hình, nhân dạng, hoặc là giả dối với chính cảm xúc của mình “Chúng mình sống làm sao để không phải mang quá nhiều mặt nạ bây giờ” Một trăn trở nghe thôi cũng thấy đau lòng. Người ta phải đeo nhiều mặt nạ quá, lớp này chồng lớp kia, có lúc nào được tháo hết. Mà có khi đến cuối cùng lại không biết đâu mới là gương mặt thật của chính mình. Người ta không nhớ mình đã đánh mất bản thân như thế nào, lúc chơi vơi lại thèm về quá khứ. Như anh bác sĩ Tuấn nhớ cái se lạnh của Hà Nội, nhớ những tiếng người Hà Nội, nhớ bát phở Hà Nội. Như bất cứ ai cũng nhớ nhà, nhớ quê. Thèm cảm giác bình yên, che trở. Thèm những khoảng thời gian cùng bạn bè nói cười, không phải lúc nào cũng là chuyện vui, nhưng đều là những chân thật. Những bóng dáng bạn bè mà có thể sau này chẳng còn được gặp lại bao giờ… Ấy thế nhưng cuốn sách này cũng không phải toàn viết về những điều đau khổ. Chúng ta vẫn đọc được trong đó những mẩu chuyện không nhớ ngày tháng năm, chỉ nhớ nó cũng thú vị, hài hước, hạnh phúc, nhiều khi làm mình ấm lòng. Tô thêm những màu ấm áp tươi sáng cho bức tranh không phải toàn màu đen. Chuyện anh bác sĩ Tuấn dặn bệnh nhân giảm cân khoa học đi tìm mua giảm cân. Đôi vợ chồng già đi tuần trăng mật không may ăn phải đồ ăn bẩn, đau bụng quá phải chạy vào viện, những lúc bụng quặn lên vẫn nắm chặt tay nhau… Hoặc thậm chí ngay trong khoảng thời gian đen tối nhất, thậm chí biết chắc cái chết sắp đến, những con người trong câu chuyện vẫn đầy lạc quan. Lạc quan kể chuyện buồn, cách họ lạc quan chắc sẽ làm những người khỏe mạnh như chúng ta phải rơi nước mắt. Đó, chúng ta vẫn còn rất nhiều lý do để vui vẻ, một trong đó là tự nghĩ mình là người vui vẻ, đơn giản đúng không. Với mình, đây là một cuốn sách đáng đọc, đáng suy ngẫm vì chứa nhiều bài học, giá trị cho cuộc sống. Đôi lúc mình tìm đọc lại để thấy đồng cảm hơn, lấy lại chút niềm vui và niềm tin với cuộc đời khi ngoài kia là quá nhiều khắc nghiệt và mệt mỏi. Cảm ơn cuốn sách, cảm ơn anh Tuấn đã cho mình thật nhiều trải nghiệm về cuộc đời!"Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng..... Thời sự Thứ ba, 9/3/2004, 1503 GMT+7 Trung tâm Giáo dục đào tạo lao động xã hội số 2 là cơ sở duy nhất của Hà Nội nuôi dưỡng trẻ bị nhiễm căn bệnh thế kỷ AIDS. Tuy nhiên, điều kiện vật chất thiếu thốn đang gây khó khăn cho hoạt động nhân đạo này, thậm chí đẩy trung tâm vào hoàn cảnh các cháu tử vong cũng không có đất mà chôn. Hai cháu Nam và Huy 5 tháng tuổi vẫn nằm Việt, vừa tổ chức sinh nhật tròn 2 tuổi và cũng là tròn 2 năm nó lớn lên với cán bộ trung tâm. Nhìn khuôn mặt bụ bẫm, ánh mắt tinh nghịch của Việt, không ai nghĩ rằng, bé bị chính cha mẹ của mình bỏ rơi lúc mới lọt lòng khi biết chắc rằng đứa con đứt ruột đẻ ra mắc phải căn bệnh thế kỷ từ họ truyền sang. Việt là một trong số 17 bé từ 5 tháng đến 5 tuổi đang được chăm sóc tại Trung tâm Giáo dục đào tạo lao động số 2, xã Yên Bài, Ba Vì, Hà Tây. Chị Phan Thị Bích Vân, bác sĩ duy nhất ở đây cho biết, hầu hết các cháu bị bố mẹ bỏ rơi và đều bị lây bệnh từ mẹ. Như bé Huy 5 tháng tuổi, bé Hồng 1 tuổi, Nam 5 tháng tuổi... đều bị mẹ chúng vứt ngoài đường hoặc bỏ rơi tại bệnh viện từ khi mới sinh. Hay như trường hợp cháu Phúc, được cha mẹ gửi vào đây khi bắt đầu có hiện tượng nhiễm trùng vùng mặt. Bố mẹ bé cũng đang bị AIDS giai đoạn cuối, do hoàn cảnh kinh tế không thể tiếp tục chăm sóc con. Duy nhất chỉ có Hoài Anh, 5 tuổi, lớn nhất nhóm là được mẹ ở ngay trại chăm sóc. Mẹ Hoài Anh bị nhiễm AIDS đang ngày ngày chăm sóc con mình và làm mẹ nuôi cho các cháu khác. Toàn bộ số tiền trợ cấp do Trung tâm trả, chị đều dành để mua đồ dùng cho các con, coi đó như là hành động hối lỗi với đứa con của mình. Bác sĩ Vân cho biết, về thể trạng của các cháu lúc này rất tốt. Chúng ăn ngủ được và chơi đùa với nhau rất vui vẻ. Tuy nhiên, các cháu có thể bị các bệnh nhiễm trùng tấn công bất cứ lúc nào. Để chống lại, Trung tâm chỉ có các loại thuốc chống nhiễm trùng thông thường do nhà nước cấp. Một số loại khác tốt hơn như Effexin nhỏ tai; Brestofen; Azithromycin; Zithromat... không quá đắt tiền nhưng không phải lúc nào cũng có. Hầu hết đó là quà do các nhà hảo tâm tài trợ. Vừa kiểm tra thân nhiệt từng cháu, bác sĩ vừa tâm sự "Chúng tôi chưa biết kêu gọi từ đâu. Nếu có thì các cháu còn cơ hội kéo dài cuộc sống". Các cán bộ ở đây vẫn còn nhớ giây phút hạnh phúc cách đây 1 năm. Ba cháu nhỏ đã được rời khỏi Trung tâm sau nhiều lần xét nghiệm cho kết quả âm tính với HIV. Rất nhiều người đã khóc bởi tử thần đã không thể vươn tay tới những sinh linh nhỏ bé này. Phó giám đốc Nguyễn Tiến Thắng giải thích, không phải đứa trẻ nào có mẹ bị nhiễm HIV thì sinh ra cũng nắm chắc cái chết. Thế giới đã chứng minh nếu mẹ chưa ở giai đoạn cuối thì vẫn có thể sinh con an toàn, với điều kiện không cho con bú sữa mẹ. Ngoài ra, một số trường hợp cũng phản ứng tốt với thuốc đặc trị, có thể sống đến 20 năm mà chưa bị rơi vào giai đoạn cuối của AIDS. Con số bệnh nhi bé nhỏ đến với Trung tâm đang tăng lên hằng năm. Điều này đặt ra bài toán hóc búa là làm sao dạy văn hóa được cho các cháu. Giám đốc Nguyễn Thị Phương cho biết "Hiện các cháu vẫn được học hát, học chữ bình thường. Chúng tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có được một phòng học riêng đủ phục vụ giảng dạy. Giáo viên tình nguyện của Trung tâm đã sẵn sàng". Một vấn đề khác mà Trung tâm đang mắc phải là không tìm được chỗ mai táng cho những bé xấu số. Ông Thắng kể, ông đã từng đến đủ mọi cấp từ tỉnh đến huyện để xin đất. Vất vả lắm mới được thì về đến xã người dân lại phản đối. Cách tốt nhất bây giờ là hỏa táng thì Trung tâm lại không đủ kinh phí. Cách đây vài tháng có một cháu mất, Trung tâm đành huy động thêm tiền để lo chuyện hậu sự. Trợ cấp của nhà nước được đồng chưa đủ chi phí tiền xe đi lại. Cao Mạnh Tuấn Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn “Tôi muốn quay ngược thời gian và trở lại tuổi thơ. Khi bố là “Anh hùng” và “Tình yêu” là cái ôm của mẹ. “Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố” Điều duy nhất có thể gây “Đau đớn” là “Xước đầu gối” Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là đồ chơi. Và khi “Tạm biệt” có nghĩa là “Hẹn gặp lại vào ngày mai” Gần 2 năm sau khi ra mắt cuốn sách đầu tay “Lạc quan gặp niềm vui ở quán nỗi buồn và những chuyện chưa kể”, Dương Minh Tuấn – chàng bác sĩ đáng yêu nhất Vịnh Bắc Bộ đã quyết định nghỉ việc, dành ra gần nửa năm để một mình đi lang thang khắp các vùng miền của Việt Nam, trải nghiệm thêm nhiều những câu chuyện và bài học khác của cuộc đời trước khi trở về Hà Nội. Và sau những trải nghiệm đó, Tuấn trở lại với độc giả bằng cuốn sách mới mang tên “Những đứa trẻ không bao giờ lớn” của mình. “Những đứa trẻ không bao giờ lớn” là tuyển tập tản văn về những “đứa trẻ” cậu đã có duyên gặp gỡ như thế trên chặng đường trở thành “người lớn”. Vẫn bằng giọng văn nhẹ nhàng, tình cảm, lối dẫn dắt đơn giản nhưng dễ đi vào lòng người, Tuấn dẫn dắt người đọc đi cùng mình qua từng mẩu chuyện nhỏ cậu quan sát thấy trong cuộc sống muôn màu, để họ thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của chính mình, một lần biết đồng điệu với tâm tư của một người trẻ đang bước vào đời với đầy nhiệt huyết, đam mê và yêu thương mãnh liệt. Là khi cậu nhận ra có trải qua bao biến cố của cuộc đời, chai sạn rồi trưởng thành lên bao nhiêu, vẫn có lúc cậu thấy mình như một đứa trẻ ngây ngô và hồn nhiên, dễ tổn thương nhưng cũng mau lành, dễ giận mà cũng mau quên,... luôn muốn được ai đó đến ôm cậu mà vỗ về. Là khi chàng trai ấy nhận ra càng lớn, chúng ta sẽ càng muốn quay trở lại với những tháng ngày tuổi thơ hồn nhiên và vô tư, khi chúng ta luôn sống hết mình và không cần lo lắng đến tương lai hay hiện tại. Nhưng điều đó là không thể, nên chúng ta phải học cách đối diện với những mất mát, tổn thương, nước mắt để cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn. Bởi tuổi trẻ không đau đớn, bâng khuâng sao gọi là tuổi trẻ. Nếu không hết mình sau này hối hận cũng đã muộn màng. Dành tặng cho tất cả những ai yêu mến Tuấn, chúng ta hãy dành vài phút trong cuộc sống ồn ào, vội vã này; tạm gạt bỏ những mỏi mệt của việc trở thành một người trưởng thành để dám một lần biết sống ngây thơ, sống hồn nhiên đơn giản, biết chân thật, biết yêu thương chân thành, như ta đã từng như sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng..... Vương Thảo Vy Mình ngồi viết những dòng này khi nhà kế bên đang vang lên tiếng hát của những đứa trẻ được nghỉ học do tin bão. Chắc đã lâu rồi mình quên mất mình từng là đứa trẻ thích chạy nhảy, thích hát hò, thích rong chơi với chính mình như thế nào. Thế là mình cùng đám nhóc đó làm một chuyến hành trình đến nơi mà tụi mình có thể tự tạo ra niềm vui mà không cần tìm kiếm ở đâu xa xôi. Nơi đó có tên là La Vie Est Belle hay Cuộc Sống Tươi Đẹp. Cách Sài Gòn 130 km về phía Đông, sau chuyến đi gần 4 tiếng rưỡi, tụi mình đã đến La Vie Est Belle vào một buổi trưa trời xanh trong và nắng đẹp, đúng nghĩa là rất đẹp. Đến nhà chẳng có ai tiếp đón, vì ông bà chủ mắc đi dọn phòng, thay ra giường chuẩn bị cho đám tụi mình và một số vị khách nữa trú ngụ mùa Nô-en năm nay. Đến ngay giờ trưa, nên chỉ cần phụ chú đầu bíp chút đỉnh là tụi mình đã có luôn một bữa cơm toàn rau xanh, đậu hủ thơm và nấm ngon. Cơm nước xong xuôi, cả đám vô rửa chén. Lần đầu tiên biết đến việc có thể dùng tro để rửa chén, mặc dù hơi cực vì tro không có tính tẩy rửa mạnh như hóa chất, nhưng rất là vui vì cả đám ngồi cùng rửa cùng nói nhảm với nhau. Tụi mình chọc một anh trai quê có giọng không phải giọng thành phố, mà giờ cứ mỗi lần nghĩ tới là lại thấy mắc cười dã man, nào là sắp xíp, đim, liu khiu. À dĩ nhiên là chọc trong sự tự nguyện của hai bên vì ai cũng thấy vui. Rồi tụi mình xếp hoa sen để làm hoa đăng, mà tình hình là chưa được sử dụng do tụi mình còn nhiều trò chơi khác quá. Trong khi xếp hoa sen thì một đứa trong đám đã nghĩ về trò Đông Tây Nam Bắc do cách gấp cũng khá giống, thế là tụi mình làm ngay 1 cái ĐTNB đẹp ra trò, rồi nghĩ ra hàng tá ý tưởng để viết vào ĐTNB chuẩn bị cho tối nay. Một đám ngồi xếp hoa đăng, một đứa ngồi lọ mọ viết vì chỉ có đứa đó đóng vai trò tiên tri nên chỉ mình nó được biết những điều trong ĐTNB. Lục tục gấp hoa một hồi đến giờ tập yoga, trong đám có 2 đứa đã quá rành rẽ với các động tác yoga, 2 đứa thì mới tập, một đứa còn lại dở dở ương ương là mình. Nên được một phen mắc cười khi có dịp coi một bên là các động tác dẻo hết sức dẻo, còn một bên thì chập chững như em bé. Biết là tập yoga thì chỉ nên để ý bản thân mình thôi, nhưng mình không thể nhịn được cái sự hài hước này. Tập yoga xong mấy đứa ra bờ sông chơi xích đu và ngắm nghía cái cỗ xe trượt qua sông. Trong khi một anh trong đám đang nói là anh muốn thử qua thì một anh còn lại đã lầm lầm lì lì leo lên xe và thả dây cho đẩy đi, ra đến giữa sông thì xe dừng lại làm cả đám vừa mắc cười vừa thấy lo lo không biết ảnh có mãi mãi tuổi 28 ở Nam Cát Tiên không. Nhưng cuối cùng anh cũng đi được gần đến bờ bên kia rồi vòng lại một cách an toàn. Anh trai còn lại lại được chọc nát mặt do cái tội chỉ nói thôi chứ chưa làm được, trong khi người ta không nói gì thì đã đi đến bờ bên kia. Tối đến, sau bữa cơm chay ngon lành và chồng chén rửa rất to, cả đám chơi trò Đông Tây Nam Bắc. Mục tiêu của trò là gợi ý để nhận ra được người yêu trong tương lai. Nhà tiên tri sẽ dẫn dắt bằng 5 câu hỏi, sau đó mỗi người chơi sẽ chọn ngẫu nhiên một trong 4 hướng Đông – Tây – Nam – Bắc và số tuổi bất kỳ, nhà tiên tri sẽ mở cái ĐTNB với số lần theo số tuổi rồi nhìn vào hướng mà người chơi đưa ra rồi nói câu trả lời. 5 câu hỏi bao gồm Bạn gặp người yêu trong tình huống nào? Người yêu bạn thích gì? Người yêu bạn ghét gì? Bạn sẽ gặp người yêu trong bao lâu nữa? Người yêu bạn tên gì? Nhà tiên tri đã dặn những người chơi hãy ráng nhớ các manh mối này để nhận ra người yêu tương lai của mình. Đứa thì đang trekking gặp, đứa đang nằm võng thì gặp, đứa thì người yêu ghét ăn hành, đứa thì người yêu ghét nói nhảm, đứa thì 50 năm nữa mới gặp được người yêu, lại có đứa thì gặp rồi mà không nhận ra. Nói chứ biết đâu trúng ha. Đêm xuống, cả đám kéo giường tre ra giữa sân nằm ngắm sao. Trời lạnh, sương xuống làm ẩm lại mớ tóc gội khô chưa bao lâu, mà cả đám cũng ăn dầm nằm dề tới khuya ơi là khuya. Bật lại những bản nhạc về sao đêm, những bản nhạc xưa cái thời mà không có bao nhiêu lựa chọn để nghe, nên cứ bật bài nào là biết bài đó. Không nhớ kỷ niệm cụ thể là gì nhưng cứ thấy xúc động quá chừng. Rồi có 3 đứa thấy được sao băng, đối với mình thì đây là lần đầu tiên trong 27 năm được thấy sao băng, lần thứ nhất thấy và mình nói là để lần thứ hai sẽ cố gắng ước thiệt lẹ. Rồi ai ngờ đâu ông trời cho thấy lần thứ hai, mà cũng không kịp ước. Mà mình nghĩ đó cũng là điều kỳ diệu rồi, trong một đêm mà thấy sao băng tới hai lần, nói vậy sợ mấy đứa còn lại ghen quá vì nằm không đúng hướng để thấy, hoặc là chưa có duyên thấy. À phải kể chứ không sẽ quên về hai em chó, một em tên là Kaya không biết có ghi đúng không và một em tên là Chú Ý. Hai em là mẹ con, rất hiền lành và thân thiện với khách. Kaya có nghĩa tình yêu, và Chú Ý có nghĩa là….chú ý. Hai đứa lúc nào cũng quấn với nhau, chơi bời, giỡn hớt, mà mình để ý không biết có phải tự mãn không mà thấy đám mình đi đâu là hai em theo đó. Vui nhất là khi tụi mình đi chơi hai ẻm đi theo dẫn đường. Nhớ cách đây 2 năm, mình từng xuống đây gặp 2 ẻm, lúc đó trời đã khuya tụi mình đi ra ngoài chơi, rồi trên đường về thấy hơi ghê ghê vì đường vắng quá, đang ớn lạnh thì thấy bóng 2 em từ xa bay lại để dẫn tụi mình về, thương gì đâu. Rồi hôm qua, khi tụi mình ra cửa về, hai ẻm chạy theo tiễn, sao cái miền đất gì mà đầy yêu thương thế này. Buổi tối Nô-en tụi mình phụ anh trai quê làm lửa trại, lần đầu tiên mình tham gia trực tiếp trong vụ này, dù không giúp gì được nhiều ngoài chuyện đi ra đi vô nhà kho lấy hết món này đến món khác ra để giẫy cỏ mà không được, nhưng cũng thấy rất chi là vui khi lửa cháy lên. Mượn câu mô tả của La Vie Est Belle để kết bài nhé “Đã mất công đến được đây rồi, hà cớ gì ta không rong chơi với chính mình và tự nhiên cây cỏ, hà cớ gì ta phải chạy ngược chạy xuôi? Có bao lần trong đời ta cảm thấy thả trôi những phiền muộn nghĩ suy trong những giản dị của đời thường và hồn nhiên cỏ hoa?” Ừ, tụi mình đã thực sự có những ngày được thả trôi những phiền muộn để tận hưởng từng giây phút được ở bên nhau ngay ở đây và lúc này, để vui và lại làm trẻ thơ. Nhớ một đứa trong nhóm đã trả lời khi mình bảo là chưa có dịp dẫn tụi nó đi lòng vòng khu này, “đối với tui vậy chỉ cần ở đây thôi là đủ!” À và một điều cuối cùng là, đối với trẻ con thì điều kỳ diệu nào cũng có thể xảy ra, và La Vie Est Belle đã mang đứa trẻ ấy trở lại trong mình 🙂 Người chụp hình Tuệ Cát Vương Thảo Vy

những đứa trẻ không bao giờ lớn