Bạn đang đọc truyện Yêu Người Nhiều Năm Như Thế của tác giả Cố Thanh Từ. Con đường xa nhất tôi từng đi qua là từ trái tim tôi đến trái tim anh. Bị xui xẻo ập tới giống như kiểu: tăng ca đến nửa đêm, đến mức ngồi trên nắp bồn cầu trong toilet mà thở ra thì lại
Trong chuyện tình cảm, sự phù hợp mới là quan trọng. Với chị N., một người chồng tốt phải là người thật sự yêu thương mình, có trách nhiệm, có chí tiến thủ Muốn lựa chọn được một người thật sự yêu thương mình, theo chị N., trong thời gian người đàn ông tìm
Sinh năm 1999 Ở Hợp Đồng, Chương Mỹ, Hà Tây. chị Lương Quỳnh Như cho biết hiện gia đình người yêu cũ đang tung nhiều thông tin trái chiều, đánh lạc hướng dư luận, cản trở quá trình tìm kiếm: "Mọi người ơi hiện tại gia đình thằng tự vẫn kia lập rất nhiều nick
Yêu Người Nhiều Năm Như Thế FULL - (Chương 32) - Tác giả Cố Thanh Từ Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
cXvWCj9.
12. Sau kỳ thi đại học, chị gái tôi đuổi theo bạn trai đến Nam bán cầu, ba mẹ tôi đã như nước với lửa, không ai nhường ai. Tôi một mình không có việc gì làm nên vác hành lý lên đường, khi đó ăn uống còn không phải lo, tiền tiêu rủng rỉnh, ngày trôi qua tự do tự khi có kết quả, đến trường gặp thầy giám thị, giọng ông thấm thía, “Rốt cuộc em với Tiểu Từ cũng được vào cùng trường nhau, người trẻ tuổi thích thì nói, thanh xuân không đợi ai.”Tôi nghe vậy thì trong lòng thấy tương phản quá lớn, không thể tiếp thu nổi. Hạn chế yêu sớm và khuyến khích tự do yêu đương trong lời của ông thay đổi nhanh chóng không hề trở ngại, tôi nhát gan, không dám tán gẫu cùng ông, cơ bản là ông nói thế nào thì tôi dạ thế nhận được nhiều lời chúc mừng chân thành, phần lớn là về tình yêu, không mấy người chúc mừng vì tôi đạt điểm cao! Trong lòng không tránh khỏi hơi thất giảng năm nhất thật khổ, tập quân sự không gì khổ bằng trời nắng. Giữa trưa 40 độ, đứng tư thế quân đội giữa sân thể dục, lòng sôi sục. Từ tiên sinh đến gặp tôi, tôi che mặt không cho anh nhìn, đen không thể gặp nhỏ tôi đã ghen tị với làn da không bắt nắng của người khác, tôi qua một mùa hè là có thể đen như cục thay đổi trong hè với đông, nhanh đen nhưng cũng nhanh trắng, có lẽ nó cũng chứng minh cho bản chất thất thường của con người tiên sinh coi như tốt bụng, không cười tôi. Trường gần đó, thỉnh thoảng có thể gặp anh. Bạn có thể tưởng tượng cảm giác chỉ cần tốt nghiệp trung học là thấy lớn hẳn lên không? Tất nhiên ảo giác này chủ yếu xuất phát từ tự do yêu đương. Ngày cuối cùng của cấp 3 không được phép yêu, qua ngày này là được, không có cách nào khác, phụ huynh thất thường vậy cảm tràn đầy tôi kiềm nén bấy lâu nay bắt đầu rục rịch, đương nhiên tôi vẫn còn ngại ngùng, ít nhất nửa tháng tập quân sự tôi cố gắng tránh gặp anh. Nhưng cái nắng năm đó thật dữ dội, suốt nửa tháng trời không một giọt mưa! Thật khiến người căm hận! Quan trọng là năm thứ hai tập quân sự, mưa liên tục suốt một tuần!!!C Quân học trường Sư phạm sát vách, cô không kịp chờ đợt tập quân sự kết thúc đã đến gặp tôi. Thấy dáng vẻ của tôi, cô ấy cười nửa giờ, không nói được một câu đã vội vàng quay về, tôi tức tối nên không tiễn cô ấy. Sau này nói chuyện với Từ tiên sinh, anh cũng cười “Hồi đó răng em trắng lắm.”Tôi lại không hề tức Tôi thức đêm làm kế hoạch, C Quân oanh tạc điện thoại, tôi nhấp hớp rượu, mới vừa kết nối cô ấy đã kêu “Mở QQ ra, có cái này cho mày xem!”Tôi lên QQ, liên tục có thông báo tin nhắn mới, đề tài lần này của mọi người là những nhân tài tài chính trẻ tuổi, nhân vật phần lớn từ 27 đến 35 tuổi, tất nhiên đều đang trên đà phát triển, không có người là chủ. Có cả Từ tiên sinh. Tôi nhìn chăm chăm vào ảnh chụp chứng minh nhân dân của anh, hơi thất thần, hơn nửa đêm xem những thứ này dễ phân tâm! Công việc tôi chưa xong!!14. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày nào đó sẽ có người nuôi tôi, tôi cũng chưa từng có ý nghĩ làm bà nội trợ nữ công gia chánh. Có thể từ nhỏ đã biết được tình trạng hôn nhân của ba mẹ không ổn, mẹ tôi là người phụ nữ của gia đình, về phương diện giá trị bản thân, bà luôn ở thế yếu. Hơn nữa tính cách nóng nảy khiến bà luôn thấy khủng hoảng, bất an, luôn muốn quản lý chặt chẽ ba tôi. Sự nghiệp ba tôi càng thành công, bà càng thiếu tự tin, không có sự nghiệp riêng mình, không có khả năng độc lập kinh tế, bà không có gì cả. Nói đúng lương tâm, ba tôi là người chồng có trách nhiệm, dù mẹ có dùng vũ lực với ông, làm ông mang sẹo trên mặt thì ông cũng không bao giờ động đến mẹ tôi. Tôi sợ một ngày nào đó tôi cũng trở nên giống mẹ, đa nghi, hung dữ, tuy rằng tính cách của tôi hoàn toàn khác C Quân chưa tan tầm đã giục tôi ra ăn cơm, kế hoạch trước đó bị bắt phải sửa lại, tôi bị mấy thủ tục hành chính của công ty làm tức điên đến đau cả đầu, đợi đến hết giờ làm thì lập tức bỏ của chạy lấy người. Vì vụ Đào Hoa Quân lần trước mà cả nửa tháng C Quân phớt lờ tôi, tôi nhẫn nhục chịu đựng, cô ấy cũng không thể làm khó tôi. Vậy nên có đôi khi thái độ phục vụ vẫn đóng vai trò then chốt, ít nhất làm cô ấy thôi bới trước tới nay C Quân vẫn nói chuyện lung tung, đang nói đồ ăn ngon thì câu tiếp theo nói “Rốt cuộc thì mày muốn nhớ thương Từ tiên sinh tới khi nào? Nói một câu rõ ràng, tao chuẩn bị chọn người kế vị!”Tôi không khỏi bật ra cụm từ mà gần đây dân văn phòng thường nói “Mày định làm gì?”Người phục vụ phía sau không kiềm được bật cười một tiếng. C Quân cảm thấy tôi lại làm cô ấy mất mặt nên trừng mắt nhìn ấy hiếm khi thâm trầm, cau mày tựa như không biết nên nói với tôi thế nào, tôi tò mò hỏi “Sao vậy?”Cô ấy nói nghiêm túc “Hôm nay tao phỏng vấn Từ tiên sinh. Anh ấy còn lóa mắt hơn thời chúng ta học cấp 3 nhiều, tao phải thừa nhận là mắt nhìn của mày quá tốt. Anh ấy rất giỏi, tính tình tốt, biết đối nhân xử thế, không đắc chí. Nhưng mà Tiểu Thanh, mày phải mất mười lần công sức mới có thể sánh vai với sự xuất sắc của anh ấy, mày không mệt sao?”Cô ấy vẫn cứ nghĩ là tôi theo đuổi Từ tiên sinh, đồ ngốc C Quân đời này có quá nhiều gian nan, cuộc sống mệt mỏi như vậy, sao có chỗ để dính vào tình yêu!16. “C à, mày không hiểu, mày không bao giờ hiểu, việc tao thích anh ấy và không ở bên anh ấy là hai việc khác nhau. Anh ấy là người mà dù 20 năm nữa, nhắc đến anh ấy tao vẫn tự hào. Nhìn xem, đó là người năm ấy tôi thích, anh ấy vẫn là người tốt nhất. Sự tồn tại của anh ấy nhắc nhở tôi trở thành một người tốt hơn. Một tôi tốt hơn.”C Quân nghe tôi nói xong bỗng òa khóc như vỡ đê, làm người phục vụ giật mình hoảng ấy khóc xong rồi, giống như đại ca hào sảng uống hớp trà, nói “Cố Tiểu Thanh, lão Từ này, tao xác định nhìn chằm chằm cho mày!”Tôi bật cười, cô ấy lại nói “Tao không muốn mày cứ thế này, thích anh ấy thì nói ra, dù sao mày cũng phải nói chứ? Không thể cứ âm thầm thích anh ấy!”“Tao từng bày tỏ với anh ấy không chỉ một lần, anh ấy đều từ chối.” Tôi tốt bụng nhắc cô ấy. C Quân không nói lời nào cùng cơm nước xong, cô ấy vẫn không từ bỏ ý định “Anh chàng lần trước mày thấy thế nào? Anh ta rất hài lòng với mày.”Tôi “được yêu mà sợ”, khẩu vị Đào Hoa Quân này đặc biệt ghê!17. Đồng nghiệp trong công ty đính hôn, cả công ty tràn ngập niềm vui, nói là tình yêu đã kéo dài 9 năm. Trong khi tôi đang giải thích quy trình lập kế hoạch cho em trợ lý nhỏ mà tâm trí em ấy đã muốn chạy qua phòng bên nghe câu chuyện tình lãng mạn. Tôi thở dài, em ấy hoảng hồn định thần lại, 囧 nhìn tôi, tôi bật cười “Đi lấy kẹo mừng đi, tiện thể mang cho chị một ít.”Cô nhóc cười vui vẻ, nghĩ là ngày thường hơi sợ ngày tôi không lên tinh thần nổi. Hết giờ làm, tôi đi nửa đường, xách theo lốc rượu về nhà. Một người ngây ngốc lâu sẽ nghĩ nhiều chuyện. Thật ra từ nhỏ tôi không phải là người quá nhạy cảm. Thời cấp 2, giữa bạn bè trai gái bắt đầu tràn ngập không khí tình cảm mập mờ sơ khai, tôi không có khái niệm thích một người nào. Dĩ nhiên cũng có người cười nhạo tôi cấp hai còn đọc tiểu thuyết thì có triển vọng gì, nhưng tôi nói với các bạn, khi đó tôi là anh hùng. Một thiếu niên hào hùng, mê võ nghệ, một lòng muốn đeo kiếm trên lưng hành tẩu giang hồ. Thời trung học của tôi là thời hoàng kim của văn học võ hiệp. Khi đó một quyển tập san gần như cả lớp chuyền tay nhau đọc, có khí khái “nhất hô bá ứng”.Tôi ngồi trên sô pha uống rượu, trong đầu chợt nhớ một câu chuyện xưa. Đó không phải là câu chuyện kinh điển về những bậc tiền bối, mà về một chàng trai trẻ, kiếm thuật đệ nhất thiên hạ, thiếu nữ ngây thơ ái mộ, mạnh mẽ, thẳng thắn, đáng yêu trong sáng. Kết cục thì sao? Kết cục thiếu nữ vùi thân trong biển lửa. Thật là một câu chuyện đau kết câu chuyện nói rằng Bất kể thế nào, đã từng là thiếu niên danh chấn giang hồ thì dần dần sẽ trở thành một huyền thoại lỗi thời. Chỉ khi gió xuân thổi qua mặt nước sông xanh, Đỗ quyên đỏ rực cháy trên dãy núi, có người con gái sẽ nhìn ra nơi bờ sông xa xa, sau đó kể cho mọi người nghe câu chuyện về thiếu niên anh hùng xưa. Chuyện xưa có người gọi tên là Liễu Thượng Nguyên, cũng có người gọi tên là Nam Cung cố chấp yêu thích võ hiệp, chuyện giang hồ, hào hiệp, thâm tình, yêu hận rõ ràng, có lẽ bởi vì tôi cũng không nhiên, người sống được là phụ nữ không có khí Tôi sống quá mệt mỏi có lẽ vì đầu óc tôi vận động quá nhiều, quả thực có thể phi ngựa. Uống rượu xong, giấc ngủ thật yên ổn, cả giấc mơ đều là quá khứ, vì vậy tôi luôn uống rượu.
Tạm gác lại chuyện người cũ người mới đấu khẩu nhau, giờ người ta lại đang xôn xao chuyện một anh ca sĩ nọ lên mặt báo kể về những mối tình đã qua của mình. Và có vẻ như ai đó cũng bị sốc trước thông tin anh ấy đã từng yêu 14 người trong quá khứ, mỗi mối tình không kéo dài quá 3 tháng!Tôi thấy phần đông miệt mài lên án anh ca sĩ, chắc có lẽ vì anh là gay, đã thế lại còn yêu nhiều. Mà yêu nhiều xong chưa đủ, anh lại còn đi công khai cho cả thiên hạ biết con số người tình đã từng của mình. Không biết có phải là do tôi nhạy cảm quá chăng? Nhưng tôi thấy người ta đang có vẻ kỳ thị giới tính của anh ấy một cách thậm tệ. Chẳng lẽ cứ là gay thì không được phép yêu nhiều người?Nếu như cảm giác anh ca sĩ bị kỳ thị giới tính là một sự nhạy cảm của cá nhân tôi, thì tôi lại đặt ra một câu hỏi khác cho sự chế giễu của người đời, rằng yêu nhiều người cũng là một cái tội lớn hay sao?Nếu bạn đã và đang yêu, thậm chí bạn còn chưa từng yêu và tôn thờ tình yêu như một thứ phép Thánh, thì bạn sẽ hiểu rằng chẳng một ai mong muốn đi qua quá nhiều cuộc tình đổ vỡ. Bởi sau mỗi lần nứt vỡ, tan tác, chia ly, bạn sẽ oằn mình đau tim chúng ta kỳ thực rất nhỏ bé, cũng lại rất mong manh, cho nên không thể chịu nổi quá nhiều vết xước, mà lần này chưa lành lại thêm một lần dày lên những vết thương cũ còn đang hằn. Vậy cho nên, nói là muốn yêu nhiều người e rằng hơi tàn nhẫn. Chẳng một ai muốn yêu nhiều người, có chăng là số phận họ buộc phải gặp gỡ nhiều người, hợp để rồi tan, nên họ có nhiều người yêu hơn là con số mà chúng ta thường xin mạn phép điểm lại những mối quan hệ xung quanh cuộc sống rất thường của mình, ở đó, tôi thấy có những người yêu một vài lần vài lần là x rất nhỏ, cũng có người yêu duy nhất một lần, sau khi chia tay thì chưa dám mở lòng yêu thêm. Và còn lại, phần đông, đều trải qua kha khá những cuộc tình. Có chăng là người ta có kể, có nói ra với bạn hay không mà tôi cũng biết việc đếm số lượng những cuộc tình trong quá vãng là một việc làm vô ích. Bởi vì số lượng những cuộc tình dày lên cũng không thể quyết định xem bạn có hạnh phúc với cuộc tình sau hay là không. Điều quan trọng nhất mà có lẽ chúng ta vô tình hoặc cố ý lãng quên đi chính là thái độ khi chúng ta yêu một ai đó, sự chân thành, lòng nhiệt huyết, niềm say yêu không có lỗi, đây là một câu nói quen thuộc, người ta vẫn hay nói với nhau điều này trước bất cứ vấn đề nào mà cần đặt tình yêu lên soi xét. Tình yêu đúng là vốn dĩ chẳng có lỗi lầm gì, nếu có lỗi lầm hay sai trái ở đâu đó, hẳn là từ chính bản thân những người trong cuộc, là do bạn, do tôi, do ai đó ngoài kia chưa thực sự thấy cần nhau, không thể hòa hợp, không thể tiếp tục yêu, không thể đi chung đường thì, chuyện yêu một người hay nhiều người có vẻ như cũng không đáng để bận tâm như người ta vẫn nghĩ. Mà điều quan trọng là bạn có từng hạnh phúc không, và bạn có còn muốn tiếp tục được hạnh phúc không?Đối với những người vẫn đang cần mẫn đi tìm kiếm một nửa đích thực cho cuộc đời mình, thì nghiễm nhiên câu trả lời của họ là "có" chứ. Và họ vẫn tiếp tục chân thành, vẫn tiếp tục si mê, vẫn tiếp tục thắp lên những niềm hy vọng. Chỉ không ai trong chúng ta biết được rằng họ có tìm được đúng người vào đúng thời điểm hay không, hay là lại sai sai, yêu lại, lại yêu sai. Cái điệp khúc cũ rích này trớ trêu sao lại cứ đeo bám kha khá người. Và biết đâu đấy, nó cũng không đưa anh chàng ca sĩ kia vào diện ngoại lệ? Thế nên anh ấy tìm thấy một người mà hôm nay ngỡ như chân ái, chưa đầy 3 tháng sau chợt nhận ra sai người, âu cũng là lẽ thường chúng ta coi số đếm cuộc tình của anh ấy để mà lên án, để mà chế giễu, để mà đùa cợt, có chăng là chúng ta không nghĩ đến chuyện của mình. Ừ thì, ai mà biết trước được ngày mai, không một ai dám chắc bạn sẽ còn trong tay với người yêu hiện tại, hay rồi cũng sẽ rẽ bước khỏi cuộc đời nhau vì một lý do trời ơi đất hỡi nào đó, và tiếp tục say đắm bên người sau?Chuyện yêu ai đó, yêu nhiều người hay như thế nào đó, tôi nghĩ không nên lấy làm thước đo nhân cách của một người. Tình yêu vốn dĩ là câu chuyện rất riêng – chỉ dành cho hai người – vậy thì người ngoài chúng ta chẳng có tư cách gì phán xét. Miễn sao họ đã từng yêu, từng yên ổn, sau khi hết yêu cũng không động chạm gì đến cuộc đời nhau. Và miễn sao họ đã từng dốc hết lòng, cạn kiệt say mê cho những quãng thanh xuân ngắn ngủi được đan tay vào nhau, thì đó cũng đã là một điều rất đẹp nằm ở lại với việc yêu nhiều người và mỗi người mỗi thời điểm khác nhau, thì cũng chỉ giống như một lữ khách phải đi nhiều chuyến xe mới đến được đích cuối cuộc hành trình. Nó khác hoàn toàn, khác xa so với việc yêu nhiều người cùng-một-lúc. Và đương nhiên, chẳng có gì đáng để lên án hay chê trách, cũng chẳng có gì đáng để mỉa phận là một thứ bạn không thể tự mình định đoạt – dù rất muốn. Chuyện gặp ai đó hôm nay và say nắng ai đó vào ngày mai, hoàn toàn không có trước trong lịch trình cuộc đời bạn. Có chăng, bạn chỉ có thể đặt lịch cho sự nghiêm túc và chân thành của bản thân mình trước mỗi người bạn sẽ yêu. Và ngoài kia, cũng có những người như vậy đấy!
Thông tin truyệnYêu Người Nhiều Năm Như ThếTác giảCố Thanh TưThể loạiNgôn TìnhNguồnFacebook Dưới mái hiên anTrạng tháiFullĐánh giá từ 58 lượtGIỚI THIỆUCon đường xa nhất tôi từng đi qua là từ trái tim tôi đến trái tim đại ca reup hãy giữ cái bìa với cái tên tui là đứa edit khi reup. Please x 3!!!Xem thêm » Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 1 đang xem2Trang tiếpBình luận truyện
7. Tăng ca vào cuối tuần là việc tôi ghét nhất, bất lực mà không thể làm gì khác, điểm tốt duy nhất là khi về nhà một mình tôi có thể ngồi ba ghế. Đáng tiếc là điều này cũng không thể an ủi được giờ đêm cổng ga tàu điện ngầm không có ai, tôi bận rộn cả ngày, đau đầu muốn chết, lưng đau cũng không dám cúi đầu xuống vì đầu đau quá mức, xui xẻo là chân lại mang giày mới, đau tới nhe răng. Nhìn trái phải không thấy ai, tôi đá giày ra xách trên tay, bước xuống cầu thang thật thoải tàu điện ngầm im ắng, tôi lại thấy tim đập thình thịch vì sự im lặng này, quay đầu nhìn, quả nhiên!Từ tiên sinh đứng cách tôi không đầy năm bước chân. Còn nhìn đôi giày trong tay tôi!Tôi xách giày như nông dân xuống đồng làm ruộng, còn Từ tiên sinh mặc vest lịch sự, chỉn chu, tầng lớp xã hội thành đạt điển hình. Tôi hết sức mất mặt, đang cân nhắc xem nên chào hỏi anh thế nào thì anh lại lên tiếng trước “Muộn thế này em mới tan làm?”Tôi cười gượng, tàu điện ngầm sắp vào ga, tôi khom lưng nhanh chóng mang giày vào, vì lưng đau nên động tác hơi vặn vẹo. Anh bước vào sau, ngồi bên cạnh tôi. Tôi kiềm cả buổi, miệng thúi hỏi “Anh không về nhà với bạn gái à?”Nhìn vẻ mặt của anh, tôi biết hỏng rồi, quả nhiên anh nói, “Ừ.”Trong nháy mắt, tôi thấy lưng đau muốn chưa tới nhà tôi đã xuống tàu, thậm chí còn không chào anh. Xuống tàu thì bắt đầu khóc. Đứng trong ga tàu điện ngầm vắng tanh, chân trần, bật yêu anh suốt mười năm. Ai có thể ngờ đó là nghiệt duyên của thầy giám là một người tùy theo hoàn cảnh, một Xử nữ điển hình. Chị tôi thì hoàn toàn trái ngược, chị là người mà yêu ghét biểu lộ vô cùng nhuần nhuyễn, cung Bò cạp, rất cực đoan. Cho nên chị thích một người thì cho dù ở xa bên kia trái đất, chị cũng không ngại mà đuổi theo. Còn tôi thích Từ tiên sinh, từ lúc bắt đầu trò đùa làm càn kia đến giờ vẫn chỉ giữ trong lòng. Nhiêu đấy cũng thấy sự khác biệt của chúng Tôi hết lớp 11, anh đã đi học đại học, tôi thảm rồi, tất cả thầy cô đều công kích tôi, bảo tôi phải đuổi theo chân anh, thi được vào trường anh học. Mọi người tự tưởng tượng đi, lần đầu tiên tôi thấy thầy cô nhiệt tình thúc đẩy cho tình yêu học trò như vậy. Đương nhiên nhiều năm sau tôi mới biết có câu gọi là, sống lâu rồi thì cái gì cũng có thể đó, quả thật tôi và Từ tiên sinh thành đại diện cho những người yêu sớm ở trường 12 của tôi thật sự dùng gấp trăm lần sức lực, thời điểm anh tốt nghiệp đã đưa hết tập ghi chép cho tôi. Tôi đội cái danh này, một năm 12 hết sức vất vả, chủ yếu là vì áp lực quá lớn. Bạn bè xung quanh và thầy cô đều so sánh tôi với anh, đến cuối cùng mẹ tôi cũng biết chuyện đó. Khi đó chỉ có C Quân luôn nói với tôi Từ tiên sinh hại mày đó tôi bị kích thích ý chí chiến đấu, cũng có thể là do còn trẻ, bị nói lâu rồi thì nghĩ mình thật sự là bạn gái Từ tiên sinh, phản ứng tự nhiên là che chở anh, phản bác lại “Làm gì có, thành tích tao tiến bộ nhiều như vậy, mọi người thấy rõ như ban ngày.”C Quân một phát trúng tim “Nếu tao bị thầy cô nhìn chằm chằm như vậy, thành tích tao còn tốt hơn mày.”Vì vậy mới nói, mù quáng yêu thầm hại người như, mùa đông ấm áp mua thêm một chiếc áo khoác dày, thích thú không chờ nổi, đăng lên dòng trạng thái Ngồi chờ không khí mọi người thì đều cảm thấy mình thiếu bị kỳ hai lớp 12, mọi người bắt đầu tham khảo chuyên ngành đại học. Ba mẹ tôi khi đó ầm ĩ đến tận trời, đã ghét nhau như chó với mèo, tiến vào tình hình đấu tranh vũ lực. Chị tôi mới tốt nghiệp đại học, công việc không thuận lợi, lại xảy ra chuyện với bạn trai. Không ai lo cho tôi. Tôi đành nhắn tin cho Từ tiên sinh hỏi điểm số xét tuyển chuyên ngành các kiên nhẫn giới thiệu cho tôi. Tôi không dám nói rằng mục tiêu của tôi là trường của ra tôi là người rất nhát gan, tựa như khi đó tôi biết ba mẹ cãi nhau nhiều sẽ xảy ra chuyện, nhưng tôi không dám hỏi. Tôi biết mình thích Từ tiên sinh cũng không dám nói nghiêm túc, chỉ dám chêm miệng theo khi mọi người ồn ào đùa tiên sinh học tài chính, tôi cũng học tài hiện giờ, ngành làm việc chúng tôi không liên quan gì đến nhau. Vậy nên tôi không biết từ bao giờ chúng tôi đã hòa lẫn vào đám đông, chỉ có thể nhìn nhau từ xa xa qua đám đông, rốt cuộc không còn có thể đến gần được -Ghi chú của Mỏng Tác giả hay có nói vài câu cuối chương, mấy bạn muốn đọc không tui edit sơ qua đưa vào luôn? Không liên quan tình tiết truyện hoặc spoil, chỉ là những cảm xúc trong ngày của bạn tác giả đọc thì thấy bả cũng xàm xàm, cũng là dân văn phòng, cũng mệt mỏi vì công việc & áp lực cuộc sống. Tui đọc đâu đó HÌNH NHƯ đây là câu chuyện bả viết có phần thật của bản thân, nhưng chỉ là không HE như nữ chính thôi. Nhưng tui đọc thoáng qua rồi quên béng nên qua nay tui tìm quá trời mà chưa thấy thông tin đó lại, hoặc tui nhớ nhầm qua truyện khác huhu.
Truyện Mười Năm Yêu Thầm Người của tác giả Tiêu Mạc Nhân kể về Mao Tiểu Vũ, một người cha đơn thân, hằng ngày chăm chỉ làm việc, kiếm tiềnKhông ngờ bé con xinh xắn ăn cực khổ nuôi lớn, lại có ngày bị một thằng cha nào ở đâu mê gái rượu bốn tuổi dạo này cứ lẩm nhẩm nói gì về chú chân dài, chú soái ca, còn bảo chú ấy chân dài ơi là dài, giỏi ơi là giỏi, thích nhất chú Tiểu Vũ tâm tình phức tạp, rốt cuộc đến một ngày không thể nhịn nổi nữa, quyết định hẹn gặp dằn mặt cái tên luyến đồng này một cục còn chưa kịp dạy dỗ gì, đã thấy trước mặt xuất hiện một nam thần chân dài, gương mặt đẹp trai lại quen thuộc cười híp mắt nhìn mình, còn vươn tay chọt chọt mũi mình, trêu chọc, "Ui, trùng hợp vậy, lại gặp cậu rồi."
yêu người nhiều năm như thế